Hạ tiểu Bạch lặng lẽ vuốt cằm, trên khuôn mặt tuyệt trần hiện lên vẻ đỏ ửng mê người, mắt chớp chớp.
Đầu ngón tay tinh tế quấn lấy mấy sợi tóc rủ xuống trước bộ ngực kiêu ngạo, môi anh đào khẽ nhếch nói.
"Đúng là em thật sự có thích một người, mà bọn em cũng đã tự hẹn ước chuyện chung thân.”
"Em rất yêu cô ấy, mà cô ấy cũng rất yêu em.”
Hạ Tiểu Bạch vừa nói xong, đặc biệt là khi ba anh em nhìn dáng vẻ tương tư xấu hổ và hấp dẫn của cô thì trái tim cũng nguội lạnh mất một nửa.
"Chị Tiểu Bạch! Chị thật đã có người thích, không những thế còn đính ước!"
"Sao trước kia em không hề biết!"
Hạ Tiểu Bạch cũng nhìn anh ta một cách bất đắc dĩ: “Em cũng chưa từng hỏi chị mà.”
Cô cũng đã suy tĩnh kỹ càng mới quyết định nói mình đã thích một người.
Dù nhà họ Hạ có phát người điều tra ra cô là bách hợp cũng không quan trọng.
Dù sao thì cô nhất định phải cưới Sở Thu Hi về nhà.
Dù ông trời có xuống cũng không ngăn cản được cô!
Hạ Thiên Minh kìm nén sự phẫn nộ trong lòng, thậm chí anh ta còn muốn để cho ông nội giam cầm Hạ Tiểu Bạch ở nhà họ Hạ, không cho phép cô trở về học viện.
Anh ta cố gắng để nặn ra một nụ cười hài hòa.
"Em Tiểu Bạch, vậy rốt cuộc em đã đính ước chuyện chung thân với tên nào vậy?”
"Người ở đâu? Tuổi tác bao lớn, nhà ở chỗ nào? Trong nhà làm việc gì?”
Đôi mắt xinh đẹp của Hạ Tiểu Bạch liếc nhìn anh ta: “Anh ba đang muốn điều tra hộ tịch ạ.”
"Nhưng đây là chuyện riêng của em gái, cũng không thể cho anh ba biết được, mong anh ba thứ lỗi.”
Hạ Thiên Vũ còn muốn nói thêm nhưng lại bị Hạ Tiểu Bạch đưa tay lên đè vai.
“Chắc hẳn Thiên Vũ sẽ ủng hộ chị có đúng không?”
Hạ Thiên Vũ không nói gì, trực tiếp phủi đầu, rất rõ ràng biểu thị không đồng ý.
Hạ Tiểu Bạch nhìn dáng vẻ không vui của mấy người, cũng bất đắc dĩ khẽ thở dài.
"Anh hai, anh ba, em tư, ngày mai em muốn trở lại học viện.”
“Nếu không còn gì nữa thì em muốn nghỉ một chút.”
Mấy người Hạ Thiên Hạo đưa mắt nhìn nhau….cũng chỉ có thể chào tạm biệt.
Bọn họ phải nhanh chóng nói chuyện này cho ông nội biết để thương lượng cách đối phó.
Hạ Tiểu Bạch tiễn mấy người đi rồi cũng chuẩn bị thu dọn hành lý, lấy quần áo phơi trong sân đem vào phòng gỗ nhỏ.
Hạ Tiểu Bạch kiểm tra lại những món quần áo đã mặc trong khoảng thời gian này, lập tức cảm thấy hơi hoang mang.
"Rốt cuộc là tên háo sắc nào đã trộm quần áo của ông!”
Thiếu năm cái….. quần nhỏ…..
Áo nhỏ cũng thiếu mất ba cái, váy ngủ mất ba bộ, tất chân cũng thiếu bốn đôi.
Chẳng lẽ trong nhà họ Hạ xuất hiện hái hoa tặc thích trộm đồ!
Nhưng vào lúc này ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, cửa phòng bị một người đẩy ra.
Chỉ thấy một bóng dáng xinh đẹp trực tiếp nhào vào lòng cô, không ngừng cọ đầu vào ngực.
"Chị Tiểu Bạch, chị muốn đi sao không nói với em một tiếng!”
Hạ Tiểu Bạch có chút bất đắc dĩ nhìn Lý Tư Tư, cũng xoa xoa cái đầu nhỏ.
"Được rồi, không cần ngạc nhiên như vậy.”
"Cũng chẳng phải chị đi chịu chết, chỉ là trở về học viện như bình thường mà thôi.”
Đôi mắt to trong veo nước của Lý Tư Tư hiện lên sự không nỡ, ánh mắt trên trên hành lý của cô.
"Chị Tiểu Bạch, một mình chị sao lại đem nhiều đồ như vậy, hay là để mấy bộ quần áo loại dùng hằng ngày để lại đây đi.”
"Lần sau trở về nhà họ Hạ cũng không cần mua.”
Lúc đầu Hạ Tiểu Bạch cũng không muốn mang theo, nhưng sau khi kiểm tra lại thì cô chỉ sợ lần sau lúc trở về sẽ bị người khác trộm hết không còn gì.
"Em Tư Tư không biết rồi, trong nhà họ Hạ có biến thái thích trộm quần áo của con gái, chị vẫn phải mang đi thôi.”
Cô kể lại chuyện mất quần áo lúc kiểm kê.
Lý Tư Tư cũng hơi kinh ngạc.
Chẳng lẽ trong nhà họ Hạ ngoại trừ cô còn có người khác trộm quần áo của chị Tiểu Bạch.
Rõ ràng mình chỉ trộm hai cái quần nhỏ…., một cái áo nhỏ và một đôi tất mà thôi.
Trong đó có một cái quần nhỏ…. Cô còn đang mặc trên người đây.
Hơn nữa còn đổi lại lúc chị Tiểu Bạch tắm rửa.
Lý Tư Tư vội vàng nói: "Hay là như này đi, nếu chị Tiểu Bạch sợ quần áo bị trộm thì cứ giao cho em giữ cho.”
"Em mang về nhà họ Lý, đợi lần sau chị Tiểu Bạch trở về Yên Kinh thì em sẽ trả lại.”
Đôi mắt đen láy xinh đẹp của Hạ Tiểu Bạch nhìn Lý Tư Tư, có hơi nghi ngờ.
"Em Tư Tư, không phải em là người đã trộm quần áo của chị chứ?”
Lý Tư Tư bị dọa liên tục xua xua tay, gương mặt xinh đẹp đỏ bừng.
"Làm sao có thể, em có phải les đâu, sao có thể làm chuyện hạ lưu này được.”
Hạ Tiểu Bạch nghĩ nghĩ, cũng thấy đúng.
Dù sao Lý Tư Tư cũng là một đại mỹ nữ, tự chơi đồ của mình không tốt hơn sao, cần gì phải trộm đồ của mình.
------
Dịch: MBMH Translate