Thôi Được Rồi, Làm Tiên Nữ Thì Sao Chứ ! (Bản Dịch)

Chương 504 - Chương 504: Gặp Lại Sở Thu Hi

Chương 504: Gặp Lại Sở Thu Hi Chương 504: Gặp Lại Sở Thu Hi

Ngược lại, bản thân Hạ Tiểu Bạch cũng có ý muốn mơ tưởng với quần áo của Lý Tư Tư….

"Vậy được rồi, vậy chị sẽ sao toàn bộ quần áo cho em Tư Tư giữ.”

Lý Tư tư vui mừng, lòng như nở hoa, tối nay lại có thể tự thưởng cho mình rồi.

Đôi tay nhỏ trắng tinh của cô vỗ vào bộ ngực kiêu ngạo của mình nói.

"Yên tâm đi, chắc chắn em sẽ bảo vệ quần áo của chị Tiểu Bạch, tuyệt đối sẽ không để người khác trộm mất.”

Cùng lắm chỉ giữ cho riêng mình thôi, hì hì ? (ˊ? ˋ

Sáng sớm ngày thứ hai, ánh nắng tươi sáng, là thời điểm trở lại trường.

Hạ Tiểu Bạch lén đi ra ngoài, cô thật sự sợ người nhà họ Hạ sẽ giam lỏng mình như chim hoàng yến trong lồng, không cho phép rời đi.

Sau chưa đầy hai giờ bay, hạ cánh xuống sân bay phồn hoa.

Cô có chút mệt, vươn vai khoe trọn đường cong quyến rũ của cơ thể dưới ánh nắng mặt trời.

Chỉ cần đứng đó, dáng người cao gầy, yểu điệu hoàn mỹ của cô chính là một khung cảnh hoàn hảo.

Thu hút sự chú ý của vô số người qua đường.

Hạ Tiểu Bạch đội chiếc mũ mỏ vịt bước ra khỏi sân bay, vì xinh đẹp nên trên máy bay cô thường xuyên bị bắt chuyện.

Chỉ có thể đội chiếc mũ mỏ vịt để tránh những rắc rối không đáng có.

Trong lòng thầm nghĩ kỳ nghỉ hè đã hoàn toàn kết thúc rồi.

Chắc là hệ thống cho phép cô ăn mặc unisex như bình thường rồi nhỉ?

Đáng tiếc là hệ thống chết tiệt này không những hoàn toàn không phản hồi mà ngay cả bảng điều khiển sửa đổi kiểu tóc cũng bị khóa hoàn toàn, không thể sử dụng được.

Hạ Tiểu Bạch nhìn sân bay náo nhiệt, từng nhóm người kéo vali đi ngang qua.

Cô cũng tăng tốc bước ra khỏi sân bay.

Bởi vì cô sớm đã hẹn gặp Thu Hi sau khi xuống máy bay.

Những ngày này thật sự khiến cô nhịn đến mức gần như sắp nghẹt thở, mặc dù tự mình ra tay, không cần dựa vào người khác thì cũng có thể áo ấm cơm no.

Nhưng cảm giác với bạn gái thì càng tuyệt vời hơn.

Bây giờ đang là cuối hạ đầu thu.

Nhưng đường phố vào buổi trưa vẫn rất nóng nực, và bầy ve sầu cuối cùng cất lên bản nhạc cuối cùng.

Đi trên con đường rợp bóng cây, rải rác những bóng người đi thành tốp năm tốp ba.

Đi chưa được bao xa.

Cách đó không xa, Hạ Tiểu Bạch nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp mà cô đã nhớ nhung lâu ngày.

Chiếc váy màu xanh nhạt của người đẹp tung bay trong gió.

Góc nghiêng khuôn mặt càng thêm thanh tú dưới bóng cây, đôi chân thon dài lặng lẽ đứng đó trên đôi giày cao gót.

Hạ Tiểu Bạch lặng lẽ đi về phía trước, từ phía sau duỗi ra bàn tay trắng ngần như tuyết bịt mắt người đẹp.

Đôi môi anh đào hơi hé ra, ghé vào tai cô hỏi:

"Đoán xem anh là ai?"

m thanh trong trẻo như tiếng chuông bạc.

Sở Thu Hi chỉ cần ngửi mùi thơm quen thuộc thoang thoảng của hoa dành dành thì liền biết đối phương là ai rồi.

"Tiểu Bạch, đừng quậy nữa, nhanh buông tay ra đi, em nóng lòng không thể chờ được muốn áp chế anh rồi."

Hạ Tiểu Bạch bất lực buông tay ra.

"Không có chút ý thức nào cả, em không thể giả vờ đoán thử được sao?"

"Khiến cho anh vui thôi cũng được."

Sở Thu Hi xoay người lại ôm lấy vòng eo thon gọn của Hạ Tiểu Bạch, hai mắt long lanh nhìn cô.

Khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy tình ý.

"Vợ Tiểu Bạch, em nhớ anh chết đi được. Thực sự, thực sự rất muốn cho anh vào miệng và ăn ngay bây giờ."

Khuôn mặt thanh nhã tuyệt trần của Hạ Tiểu Bạch cũng mặt đỏ bừng, cô nhìn chằm chằm Sở Thu Hi với ánh mắt dịu dàng tình cảm, hai tay ôm lấy vòng eo mềm mại của đối phương.

Hơi thở của hai người phụ nữ tràn ngập hương thơm cơ thể quyến rũ của nhau.

"Vợ Thu Hi, anh cũng nhớ em chết đi được. Bây giờ chúng ta nhanh chóng về chung cư, có được không...?"

Hạ Tiểu Bạch còn chưa kịp động tay động chân thì cô đã cảm giác được đùi mình bị một bàn tay nhỏ bé mềm mại tóm lấy.

Mềm mại, mịn màng... Khiến trái tim Sở Thu Hi phiêu đãng bất định, khó mà kiềm chế.

Quả nhiên, xúc cảm của tiểu tiên nữ vẫn đẹp đẽ như xưa.

Tối nay, chắc chắn phải để lại dấu tích của mình trên từng tấc da thốn thịt của cô.

Hạ Tiểu Bạch có chút xấu hổ, dù sao thì đây là trên đường phố.

Cô nhìn xung quanh, may mắn thay không có người đi qua.

"Thu Hi, chúng ta về chung cư rồi nói tiếp nhé."

Sở Thu Hi gật đầu, bản thân thực sự có chút không nhịn được nữa.

Không còn cách nào, ai bảo Hạ Tiểu Bạch xinh đẹp như vậy, thực sự là yêu nữ hại nước hại dân.

Loại yêu nữ như vậy chỉ có thể để bổn tiểu thư xử lý.

Sở Thu Hi nói: “Chúng ta phải đến siêu thị mua đồ để nấu bữa tối nữa.”

Hạ Tiểu Bạch cũng vui vẻ, mỉm cười ngọt ngào:

“Quả thực đã rất lâu rồi anh không được nếm thử tài nghệ nấu nướng của vợ Thu Hi, chỉ nghĩ đến thôi cũng đã chảy nước miếng.”

Sở Thu Hi dùng đầu ngón tay ấn lên đôi môi đỏ mọng: "Có điều bây giờ em có chút khát nước, muốn uống chút gì đó."

Ngón tay thon dài của Hạ Tiểu Bạch chỉ vào quán trà sữa cách đó không xa, tươi cười nói:

“Bên kia có một quán trà sữa, trước đây anh từng uống chuỗi thương hiệu này, vừa rẻ vừa ngon.”

Sở Thu Hi thở dài một hơi, ánh mắt đung đưa, nhưng vẫn gật đầu.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment