Sở Thu Hi ngồi ở mép giường, bắt chéo đôi chân đẹp thon dài, vẫn có chút không yên lòng nên dặn dò Hạ Tiểu Bạch.
“Em nói cho anh biết, không nên bị người đẹp mới tới quyến rũ hồn mất.”
Hạ Tiểu Bạch trực tiếp kề sát vào người Sở Thu Hi, đôi môi anh đào thì thầm như lan.
“Yên tâm đi, có vợ Thu Hi, anh đã hài lòng rồi.”
Sở Thu Hi từ lâu đã quá quen với miệng lưỡi trơn tru của Hạ Tiểu Bạch.
Hạ Tiểu Bạch ôm vòng eo thon của Sở Thu Hi mỉm cười ngọt ngào.
“Vợ Thu Hi, tối nay em xinh đẹp quá.”
Tối nay Sở Thu Hi chỉ mặc áo sơ mi trắng cùng với chiếc quần jeans cực ngắn, khiến bộ ngực hiện ra đường cong đáng tự hào.
“Chẳng lẽ bình thường em không đẹp sao?”
“Đương nhiên không phải,ở trong mắt anh thì vợ Thu Hi luôn là cô gái xinh đẹp nhất.”
Sở Thu Hi rất hưởng thụ với sự khen ngợi của Hạ Tiểu Bạch, đầu ngón tay cô nâng cằm Hạ Tiểu Bạch lên.
Chỉ thấy đôi môi anh đào của nàng tiên nhỏ ngậm một nụ cười, đôi môi đỏ mọng có thể dễ dàng khiến người ta hôn.
Nhất là đối với sức ảnh hưởng của Sở Thu Hi, càng ham muốn ngừng không được.
Bàn tay ngọc của cô ta vuốt nhẹ mái tóc dài mềm mượt của nàng tiên nhỏ, nhẹ nhàng ngửi hương thơm tinh tế phủ trên sợi tóc.
Cơ thể mềm mại cũng không nhịn được nữa mà trực tiếp hoàn toàn áp chế cơ thể duyên dáng của nàng tiên nhỏ.
Hai cơ thể mê hoặc cứ như vậy dây dưa chung một chỗ, cả hai ôm lấy khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo của đối phương mà hôn nhau.
Mười mấy phút sau.
Khuôn mặt tuyệt đẹp của Sở Thu Hi đều vuốt ve mùi vị ngọt ngào lưu lại trên đôi môi anh đào của Hạ Tiểu Bạch.
Chắc chắn mùi hương này chính là mật đường ngọt nhất thế gian.
“Tiểu Bạch, tối nay chúng ta ngủ sớm dậy sớm, đừng quên ngày mai là ngày gì.”
Hạ Tiểu Bạch nghiêng đầu có chút nghi ngờ khiến mái tóc đen nhánh rũ xuống bộ ngực kiêu ngạo.
Vẻ mặt thanh nhã tuyệt trần lại phủ đầy ánh nắng đỏ rực, đôi mắt đẹp đã hơi mơ màng.
Chợt cô mới nhớ tới tối nay là thứ sáu.
Ngày mai chính là thứ bảy.
Cô đã hẹn với ba mẹ… Ngày mai Cẩu Đản…
Hẳn là ba vợ Sở Vân Chính và mẹ vợ đang tụ tập ở quê, ba mẹ hai bên đến gặp mặt một lần.
Nếu thuận lợi cô sẽ đính hôn với Sở Thu Hi.
Đối với chuyện này Hạ Tiểu Bạch vẫn hơi căng thẳng, chung quy hai người đều là con gái.
Quan hệ của họ một ngày nào đó cũng sẽ bị đưa ra ánh sáng, liệu Cẩu Đản và mẹ vợ bên đó có đồng ý không.
Sở Thu Hi cũng nhìn ra Hạ Tiểu Bạch đang lo lắng.
Duỗi ngón tay mảnh khảnh ra cạo đầu mũi an ủi.
“Đừng lo lắng nữa, có câu nói là thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng.”
“Kết quả xấu nhất chính là chúng ta bỏ trốn mà thôi.”
“Trên tay em cũng cất không ít tiền, hoàn toàn có thể đủ cho chúng ta sống cả đời.”
Hạ Tiểu Bạch cũng chỉ có thể miễn cưỡng ừ một tiếng rồi khẽ mỉm cười.
Ngược lại ba mẹ hai bên thì cô không lo lắng lắm.
Dù sao ba mẹ đã luyện cỡ nhỏ rồi, Cẩu Đản cũng có Sở Tiêu Tiêu nối dõi tông đường.
Cô chính là cô gái duy nhất của nhà họ Hạ mấy trăm năm qua…
Nhà họ Hạ là sự lo lắng của cô…
Hạ Tiểu Bạch bò dậy từ trên người Sở Thu Hi: “Anh đi tắm trước.”
“Tiểu Bạch, tối nay anh hãy mặc bộ này phục vụ em đi, chỉ một lần thôi.”
“Sau đó thì ngủ để lấy lại tinh thần, đối phó thử thách ngày mai.”
Hạ Tiểu Bạch nhìn chiếc váy lolita màu trắng trong tay Sở Thu Hi đưa tới…
Không lâu trước đây, cô cũng ảo tưởng mình có một cô bạn gái xinh đẹp mặc váy lolita hẹn hò với mình.
Hưởng thụ ánh mắt hâm mộ của những chàng trai khác.
Nhưng không ngờ hôm nay chiếc váy lolita sẽ mặc trên người mình.
Sau đó đi thỏa mãn bạn gái mình.
Hạ Tiểu Bạch cũng không nghĩ nhiều, chỉ cần cuộc sống trôi qua, bị mỹ nữ đẩy lùi cũng không sao.
Sáng sớm ngày hôm sau, Hạ Tiểu Bạch đang ngủ thì bị Sở Thu Hi đánh thức.
Đôi mắt mơ màng của cô mở ra, trông thấy khuôn mặt xinh đẹp được nắng sớm chiếu vào của Sở Thu Hi đang nhìn mình.
Mái tóc dài của cô xõa tung, đôi môi đỏ gợi cảm tạo thành một đọ cong ngọt ngào, càng tăng thêm vẻ quyến rũ.
“Tiểu Bạch, mau chóng dậy đi, chúng ta còn phải nhanh chóng tới gặp cha mẹ em nữa.”
Hạ Tiểu Bạch cũng chỉ có thể dùng bàn tay ngọc ngà vén mái tóc rối tung lên, chiếc chăn bông đang đắp trên cơ thể mềm mại dần dần trượt xuống.
Làn da trắng như tuyết lộ ra ngoài, thân thể như ngọc, những đường cong trên cơ thể lộ ra một cách trọn vẹn.
Hơi thở của mùa thu phảng phất bay từ bên ngoài cửa sổ vào, khiến cô gần như rùng mình vì lạnh.
Ý thức vốn vẫn còn mơ màng cũng trở nên tỉnh táo hơn không ít.
Sở Thu Hi chăm chú nhìn vào cơ thể mềm mại trắng tuyết như nàng tiên nhỏ ngồi trên giường bằng đôi mắt xinh đẹp trong veo.
“Làn da của Tiểu Bạch tới giờ vẫn khiến người ta nhìn mà thèm, thật muốn cắn thêm mấy cái”
Hạ Tiểu Bạch dùng khuôn mặt xinh đẹp thuần khiết của mình bất đắc dĩ nhìn Sở Thu Hi.
“Thu Hi, tối hôm qua em cắn anh nhiều lắm đó”
Sở Thu Hi chỉ cười nhạt.
“Lần nào em cũng chưa kịp há miệng anh đã hét lên rồi, làm em không nỡ dùng sức”
“Được rồi, dậy thôi.”
Hạ Tiểu Bạch cũng chỉ đành bò xuống giường đi về phía phòng tắm.
------
Dịch: MBMH Translate