“Vậy... uống một ly đi!”
Sở Thu Hi đương nhiên nhìn ra sự băn khoăn của Hạ Tiểu Bạch, cô dịu dàng cười nói.
“Yên tâm đi, quán bar của chúng ta có rất nhiều cocktail nồng độ thấp, chỉ ba bốn độ.”
Cô nhìn về phía một chị gái nhỏ pha chế rượu ở bên cạnh nói.
“Phiền cô cho chúng tôi hai ly cocktail nồng độ thấp, về phần pha thế nào thì cô cứ quyết định đi.”
"Tôi thích mùi trái cây hơn."
“Tiểu Bạch, anh muốn vị chính như thế nào?”
Hạ Tiểu Bạch chỉ suy nghĩ một chút rồi mở miệng nói: "Anh muốn vị coca.”
Chị gái pha chế rượu kia ngẩn người nhìn về phía Hạ Tiểu Bạch, ánh mắt đang phát sáng.
Cuối cùng cũng cười đáp lại: "Không thành vấn đề".
“Vị mỹ nữ này cần vị trái cây, vị soái ca này cần vị coca, đều là phiên bản nồng độ thấp.”
“Tôi sẽ kiểm soát độ dưới 5 độ, được chứ?”
Sở Thu Hi ra dấu OK cho cô ta.
Chị gái nhỏ pha chế rượu mang theo nụ cười nhàn nhạt, lấy ra hai cái ly thủy tinh, hai khối đá, dùng dụng cụ trong tay từng chút từng chút gọt khối đá thành hình cầu.
Hạ Tiểu Bạch hết sức chăm chú nhìn mỗi một bước pha chế rượu của cô ta, cô rất ít uống rượu, chớ nói chi là đến quán bar.
Có mấy lần có kinh nghiệm cũng là do bị Chu Thanh bọn họ lôi kéo đến cho đủ số.
Ngón tay mảnh khảnh của chị gái pha chế rượu cầm chiếc thìa bạc với động tác điêu luyện nhanh chóng khuấy những viên đá trong ly, tạo ra âm thanh leng keng leng keng thanh thúy dễ nghe dưới nền nhạc cổ điển nhẹ nhàng.
Cô ta nhẹ nhàng cầm vài loại rượu tây đã chuẩn bị sẵn, chậm rãi mà đều đều rót vào ly rượu, khi rượu tây rót vào hai phần ba thì chậm rãi nâng lên.
Sau đó lại cắt các loại hoa quả đủ mọi màu sắc thành từng miếng nhỏ bỏ vào trong đó.
Cuối cùng xiên một viên anh đào đỏ sẫm lên thanh kiếm nĩa đặt lên trên ly, đưa đến trước mặt Sở Thu Hi.
Cocktail vị coca của Hạ Tiểu Bạch rất đơn giản, vài phút sau đã đưa đến trước mặt cô.
“Mời hai vị từ từ dùng!”
Sở Thu Hi giơ ly rượu lên, đôi mắt đẹp mang theo ánh sáng lưu ly nhìn về phía Hạ Tiểu Bạch, có thể nói là liếc mắt đưa tình.
Bàn tay ngọc của Hạ Tiểu Bạch cũng nâng ly rượu lên cụng ly với cô, vừa định uống lại bị bàn tay ngọc của Sở Thu Hi kéo.
Sở Thu Hi dịu dàng động lòng người nói: "Tiểu Bạch, chúng ta đến uống rượu giao bôi nào.”
Hạ Tiểu Bạch mỉm cười uống rượu giao bôi cùng Sở Thu Hi.
Thật ra cô càng muốn uống rượu “nhập khẩu” của Sở Thu Hi hơn.
Ở phía bên kia của quán bar, trong một căn phòng bao sang trọng, có vài tên công tử ăn mặc bảnh bao đang uống rượu ca hát.
Trên mặt bàn bày đầy các loại rượu ngon giá cả xa xỉ, tùy tiện một chai đều là tiền lương một tháng của người bình thường.
Có chai đắt tiền thậm chí hơn mười vạn một chai.
Ngồi xung quanh là vài em gái trẻ bồi rượu, người nào người nấy da sáng mềm mại, ăn mặc xinh đẹp, thanh thuần động lòng người.
“Hạ thiếu mấy cô gái trẻ tuổi này là sinh viên ưu tú của các trường đại học gần đó.”
“Tôi nhờ quan hệ của bạn bè mới có thể gọi các nàng đến cùng anh.”
“Khuôn mặt, dáng người cũng được chứ?”
Hạ Tài Tuấn khoát tay lên bả vai trắng như tuyết của một nữ sinh xinh đẹp, tay còn lại vẫn không an phận lần mò về phía bên hông cô gái.
Khuôn mặt xinh đẹp của nữ sinh này hơi ngượng ngùng, muốn né tránh bàn tay heo của đối phương.
“Đại ca... Em chỉ đến bồi rượu.”
Hạ Tài Tuấn nhất thời nhíu mày, vẻ mặt khó chịu.
“Phùng Luân cô gái này đến làm trò à, đã bồi rượu còn để ý bị tôi sờ!”
“Đi đi đi, không muốn thì cút đi!”
“Ông đây không thiếu nữ nhân!”
Phùng Luân nhất thời có chút tức giận trừng mắt quát lớn em gái sinh viên đại học: "Không muốn bị làm thì cút đi."
“Không biết bao nhiêu người muốn đến bồi Hạ thiếu, thiếu cô cũng không sao cả.”
Nói xong anh ta đẩy hai cô gái bồi rượu trong lòng mình đẩy đến bên cạnh Hạ Tài Tuấn.
“Các người bồi Hạ thiếu uống rượu!”
Ngô Mỹ Mỹ không thích bầu không khí như vậy, nhưng vì thượng vị cô ta cũng chỉ có thể miễn cưỡng cười xấu xa rót rượu cho Phùng Luân.
Tin tức quan trọng nhất mà cô ta nhận được là Phùng Luân này đang “héo”.
Sau khi biết tin tức này, cô thiếu chút nữa hộc máu.
Lần đầu tiên bám vào người giàu có thì lại bám vào một người “héo” thật sự là xui xẻo. o(╥﹏╥
Cô rót một ly XC đưa cho Phùng Luân: "Phùng thiếu đừng tức giận, uống ly rượu cho bớt giận.”
Phùng Luân vểnh chân lên tiếp nhận XC trong tay cô, nhìn Ngô Mỹ Mỹ cũng rất hài lòng.
Quả nhiên phụ nữ đi làm thông minh hơn những cô gái đại học chưa va chạm xã hội này nhiều.
“Mỹ Mỹ lại đây uống rượu với anh.” Anh ôm Ngô Mỹ Mỹ vào trong ngực, hôn lên đôi môi đỏ mọng gợi cảm của cô.
Ngô Mỹ Mỹ giả vờ ngượng ngùng nói:
“Phùng thiếu đáng ghét, người ta rất thích!”
Hạ Tài Tuấn nhìn Ngô Mỹ Mỹ cũng thấy hứng thú.
------
Dịch: MBMH Translate