Thôi Được Rồi, Làm Tiên Nữ Thì Sao Chứ ! (Bản Dịch)

Chương 599 - Chương 599: Tôi Muốn Thu Mua 60% Cổ Phần Của Tập Đoàn Họ Sở

Chương 599: Tôi Muốn Thu Mua 60% Cổ Phần Của Tập Đoàn Họ Sở Chương 599: Tôi Muốn Thu Mua 60% Cổ Phần Của Tập Đoàn Họ Sở

Phong thái của phụ nữ đã đi làm còn hấp dẫn hơn cả những cô gái đại học ngây ngô này.

Đặc biệt là cách trang điểm gợi cảm quyến rũ của cô, đôi môi đỏ mọng gợi cảm, dáng người yểu điệu, mặc váy bó mông, một đôi chân dài được chiếc tất đen bao bọc, đi giày cao gót đế đỏ.

Còn có giọng nói nũng nịu kia, cho dù biết cô giả bộ thì cũng rất mê người.

“Phùng thiếu gia, “ngựa” của anh rất tốt đó, đủ mùi vị!”

Phùng Luân ha hả cười nói: "Hạ thiếu thích? Tôi bảo cô ấy uống rượu cùng anh.”

Ngô Mỹ Mỹ ngây ngẩn cả người, cô không nghĩ đến chính mình cứ như vậy dễ dàng bị Phùng Luân đưa cho nam nhân khác.

Tuy rằng Hạ thiếu gia này thoạt nhìn cũng rất đẹp trai, nhưng dù sao cũng không quen thuộc không biết lai lịch làm cho cô có chút bất an.

“Phùng thiếu... Người ta là nữ nhân của anh, chỉ nguyện ý uống rượu cùng anh.”

Phùng Luân đương nhiên muốn chơi Ngô Mỹ Mỹ, nhưng vì sự nghiệp, chỉ là một người phụ nữ thì anh ta vẫn cam lòng.

Chỉ có thể vươn đầu ngón tay vuốt chóp mũi nhỏ của Ngô Mỹ Mỹ nhẹ nhàng nói.

“Mỹ Mỹ, không phải em muốn phát triển tốt hơn sao?”

“Em có biết Hạ thiếu là người Hạ gia, một thế lực cực kỳ khổng lồ không?”

“Chỉ cần em có thể làm cho anh ta hài lòng, túi xách hàng hiệu nào mà không có chứ?”

“Anh cũng có thể bảo đảm, sẽ khiến em thượng vị nhanh nhất.”

Phùng Mỹ Mỹ chớp chớp lông mi thật dài, do dự nửa biết nửa không tò mò hỏi.

“Chẳng lẽ Hạ thiếu còn lợi hại hơn Phùng thiếu?”

Trong số các công tử mà cô biết, Phùng thiếu đã là trâu bò nhất rồi.

Dù sao ba anh ta cũng đáng giá hàng tỷ.

Phùng Luân lắc đầu: "Tôi ở trước mặt Hạ thiếu này cũng chỉ là thân phận tiểu đệ.”

“Đối phương là người Hạ gia! Đây chính là quái vật khổng lồ chân chính!”

“Cho dù là toàn bộ tập đoàn Sở thị ở trước mặt Hạ gia cũng không đáng nhắc tới.”

“Hạ gia không chỉ có tiền, hơn nữa còn có thế.”

“Có Hạ gia ủng hộ, tôi thậm chí có thể thâu tóm được toàn bộ tập đoàn Sở thị!”

Ngô Mỹ Mỹ há hốc miệng, cô không ngờ dã tâm của Phùng thiếu lại lớn như vậy.

Lại càng tò mò quyền thế của Hạ thiếu gia này thật sự lớn như vậy?

Dù sao ở trong mắt của cô Sở Vân Chính chính là toà núi lớn không thể vượt qua, có người có thể lay động tập đoàn Sở thị của ông ta?

Hạ Tài Tuấn cũng rất hưởng thụ với lời nói của Phùng Luân.

Ba anh là một trong những người cùng thời phụ trách của nhà họ Hạ ở Tô Nam.

Thâu tóm toàn bộ tập đoàn Sở thị vào dưới trướng Hạ gia, cũng là nhiệm vụ có thể hoàn thành.

Ngô Mỹ Mỹ cũng chỉ bán tín bán nghi ngồi xuống bên cạnh Hạ Tài Tuấn.

Hạ Tài Tuấn trực tiếp ôm cô vào lòng, trong nháy mắt phế quản tràn đầy hương thơm dịu dàng của cô.

“Nào, tiểu mỹ nhân uống cạn chén rượu này nào!”

“Đây chính là rượu ngon, tiền lương một tháng của em chưa chắc mua được một ly này.”

Ngô Mỹ Mỹ nhìn anh ta cầm ly rượu đẩy đến bên môi mình, chỉ ngửi là biết rượu này độ rất cao.

Phùng Luân cũng cười nói: "Mỹ Mỹ còn không mau mau uống đi, tuyệt đối có thưởng.”

Anh ta lấy ra một xấp tiền mặt màu đỏ đưa đến trước mặt.

Ngô Mỹ Mỹ nhìn tiền cũng chỉ có thể nhắm mắt uống một hơi cạn sạch.

Dù rượu này có nhiều người bảo đắt như nào dễ uống như nào, cô đều nếm không ra bất kỳ hương vị gì, chỉ có cảm giác nóng bỏng cay nồng.

Khi vào trong dạ dày tựa như uống một ngụm nước ớt lớn, bàn tay nhỏ bé trắng nõn ôm đôi môi đỏ mọng gợi cảm thiếu chút nữa không nhịn được phun ra.

Mấy tên công tử đều ha ha ha vỗ tay.

"Uống, tiếp tục uống, uống càng nhiều, trả càng nhiều tiền.”

Mấy tên công tử khác cũng nhao nhao lấy tiền ném lên mặt bàn.

Cho mấy cô gái uống rượu.

Phùng Luân thế nhưng không có bao nhiêu vui vẻ, chỉ uống một chén rượu giải sầu.

Bởi vì anh ta bỗng nhiên lại nghĩ đến sắc đẹp của Sở Thu Hi.

Nghĩ đến nụ cười đắc ý của tên tiểu nãi cẩu kia, càng nghĩ càng tức giận.

Hạ Tài Tuấn cũng nhận ra sự khác thường của Phùng Luân.

“Tôi nói này Phùng thiếu, tôi thấy dáng vẻ của anh hình như đang rất không vui à!”

“Có phải cảm thấy tôi cướp “ngựa” của anh không?”

"Con người tôi tán gái có một nguyên tắc rất lớn chính là tự nguyện, không bao giờ ép buộc phụ nữ đi cùng tôi."

"Họ làm cho tôi vui vẻ thì trả tiền, dù nói cái gì mà bán nghệ không bán thân tôi cũng sẽ chỉ bảo bọn họ cút đi."

Phùng Luân thấy Hạ Tài Tuấn hiểu lầm cũng vội vàng giải thích.

“Không phải Hạ thiếu, không phải vì chuyện này.”

“Ai, nói rất dài dòng!”

"Thật ra bị người ta bắt nạt ở công ty chứ sao, cứ tiếp tục như vậy không chỉ có nữ nhân bị người ta cướp đi, đến công ty cũng ở không nổi nữa."

Hạ Tài Tuấn cũng hứng thú, vẻ mặt hóng hớt hỏi.

“Nói nghe xem, phụ nữ bị người ta cướp mất? Công ty không ở nổi nữa?”

“Ba anh không phải là người đứng thứ hai tập đoàn Sở thị sao?”

Phùng Luân nói chuyện của công ty và Hạ Tiểu Bạch thêm một lần, càng nói càng kích động.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment