Đánh một đấm lên trên mặt bàn, đau đến độ nước mắt đều chảy ra, nhưng mặt ngoài cũng chỉ có thể giả vờ phẫn nộ. (′╥w╥’)
“Tên Hạ Tiểu Bạch chết tiệt kia không chỉ cướp người phụ nữ vốn chuẩn bị kết hôn với tôi.”
“Đôi nam nữ bọn họ còn muốn hợp lại đuổi tôi ra khỏi công ty.”
Hạ Tài Tuấn nhìn dáng vẻ kích động của anh cũng bán tín bán nghi.
Anh ta mới mặc kệ những yêu hận tình thù cẩu huyết này.
Dù sao mục đích của anh ta chính là chiếm được tập đoàn Sở thị.
Chỉ là cái tên Hạ Tiểu Bạch này sao nghe quen như vậy?!
Nhất thời không nhớ ra, anh ta vuốt cằm lẩm bẩm nói.
“Hạ Tiểu Bạch... Hạ Tiểu Bạch...”
“Anh nói xem Hạ Tiểu Bạch kia là người như thế nào?”
Trong lòng Phùng Luân cũng có chút thấp thỏm, Hạ Tiểu Bạch cũng họ Hạ? Cậu ta không phải là người của Hạ gia chứ?!
Chợt anh lắc đầu, thế giới nhiều người họ Hạ như vậy.
“Cậu ta ư, chính là một tên tiểu bạch kiểm ăn bám, rõ ràng là con trai lại cực kỳ ẻo lả!”
Hạ Tài Tuấn nghe xong cũng lắc đầu, hoàn toàn không có ấn tượng.
Anh ta cũng không quen biết nam sinh ẻo lả nào cả.
Nhưng vào lúc này cửa phòng bao của bọn họ bị mở ra, một tên có vẻ ngoài bặm trợn đi vào.
Đi thẳng về phía Phùng Luân.
Phùng Luân nhìn hắn hỏi: "Có chuyện gì sao?”
Tên chó săn kia nói: "Phùng thiếu, tôi ở bên ngoài nhìn thấy Sở tiểu thư và một tên tiểu bạch kiểm đang uống rượu giao bôi.”
“Huynh đệ chúng tôi đều biết anh theo đuổi Sở tiểu thư rất lâu rồi.”
“Hỏi anh có muốn giáo huấn tên tiểu bạch kiểm này một trận hay không?”
Phùng Luân uống mấy chén rượu, men rượu đã bốc lên đầu.
“Hạ thiếu, anh có thấy không, tiểu đệ của anh đã bị bắt nạt thành như này rồi?”
“Tên Hạ Tiểu Bạch kia dám dẫn nữ nhân của tôi đến quán bar!”
Hạ Tài Tuấn nghe vậy cũng từ chối cho ý kiến, bất quá anh ta rất có hứng thú đối với Sở Thu Hi.
Anh ta đã được nghe qua không ít chuyện về mỹ nhân lạnh lùng này.
Bên cạnh anh ta mỹ nữ như mây, mỹ nữ gì mà chưa từng thấy qua, cho nên cũng không rất để ý.
Nhưng mà bây giờ đối phương đang ở quán bar, ngược lại có thể đi xem một chút.
Xem Sở Thu Hi này có lạnh lùng, quốc sắc thiên hương như trong truyền thuyết hay không.
Sở Thu Hi và Hạ Tiểu Bạch còn đang trêu chọc nhau, đúng lúc bọn họ đang chơi kéo búa bao đến là vui vẻ.
Thì phát hiện xung quanh dường như không đúng, tựa hồ có người đang dọn dẹp.
Sở Thu Hi thân là một trong những cổ đông của quán bar cũng nhíu mày, lúc này chính là lúc quán bar náo nhiệt nhất.
“Quản lý đâu? Sao các người lại đuổi khách ở khu tĩnh lặng đi?”
Quản lý quán bar đi đến liếc mắt một cái đã nhận ra Sở Thu Hi, vội vàng cung kính nói:
“Hoá ra là Sở tiểu thư, là như này, có người bao trọn ở chỗ này... Mà đối phương là Phùng thiếu.”
Nhưng vào lúc này một giọng nói mang theo tức giận truyền đến.
“Thu Hi, lão đệ Tiểu Bạch, chúng ta lại gặp mặt?”
“Thật trùng hợp!”
Hạ Tiểu Bạch, Sở Thu Hi đưa mắt nhìn người đang nói chuyện.
Không ngờ lại gặp Phùng Luân ở đây.
Đôi môi đỏ mọng gợi cảm của Sở Thu Hi nhấp một ngụm cocktail, khuôn mặt tuyệt mỹ tràn đầy không vui.
Uống rượu cũng gặp phải người ghê tởm, thật là mất hứng.
Hạ Tiểu Bạch mặc dù thấy đối phương có bảy tám người, bất quá với thực lực hiện tại của cô cũng không phải rất sợ.
Huống chi nơi này còn là địa bàn của Thu Hi.
Cô cười híp mắt nhìn Phùng Luân chào hỏi.
“Hoá ra là Phùng huynh đệ, như thế nào lại không chú ý thân thể mà đến nơi này tán gái vậy!”
“Rõ ràng thận hư rồi, còn miệt mài quá độ như vậy, thật sự sẽ “héo” đó.”
Mấy cô gái nghe xong Hạ Tiểu Bạch nói, khuôn mặt xinh đẹp nhìn về phía Phùng Luân đều là lộ ra biểu cảm không thể tưởng tượng nổi.
“Phùng... Phùng thiếu thận hư?”
Ở thời đại xem trọng nhan sắc này các nàng đều nhao nhao tin lời Hạ Tiểu Bạch nói.
“Khó trách tôi thấy dáng vẻ Phùng thiếu cầm chén rượu cũng không vững.”
Ngay cả Hạ Tài Tuấn cũng dùng ánh mắt khác thường nhìn về phía anh ta.
Phùng Luân nhất thời có chút thẹn quá hóa giận: "Các người nghĩ cái gì! Tên này nói hươu nói vượn!”
Hạ Tiểu Bạch xòe bàn tay nhỏ bé trắng nõn, nói chuyện đã phát sinh buổi trưa hôm nay ở công ty đơn giản nói lại một lần.
Ngô Mỹ Mỹ cũng đi theo lẩm bẩm nói: "Tôi nghe mấy người bạn ở công ty nói còn tưởng rằng là giả, hoá ra là thật à."
Phùng Luân tức giận đến độ thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu.
“Hạ thiếu thấy không, tên nhóc này thật sự quá kiêu ngạo rồi!”
Hạ Tài Tuấn vỗ vỗ bả vai anh ta: "Có bệnh thì đi khám, không cần cậy mạnh chống đỡ thân thể.”
“Anh dù sao bây giờ cũng đi theo tôi, tôi đương nhiên sẽ giúp anh.”
Anh ta đưa mắt nhìn Hạ Tiểu Bạch, nhất thời cái loại cảm giác quen thuộc lại xông lên đầu.
Luôn cảm giác đã gặp ở nơi nào.
“Cậu chính là tên nhóc cướp vợ của huynh đệ tôi?”
“Tên là Hạ Tiểu Bạch đúng không?”
Hạ Tiểu Bạch thấy dáng vẻ kiêu ngạo của người này, cũng đứng lên, đáng tiếc cô thấp hơn đối phương một cái đầu...
------
Dịch: MBMH Translate