Sở Thu Hi cau mày, theo phép lịch sự cô cũng chỉ có thể bắt tay đối phương.
Nhưng vào lúc này lại bị Hạ Tiểu Bạch bước lên phía trước bắt lấy.
Cô cầm tay Hạ Tài Tuấn nói.
"Xin lỗi, anh không xứng bắt tay với bạn gái của tôi.”
Hạ Tài Tuấn cũng ngẩn người khi bị Hạ Tiểu Bạch bắt tay, vốn dĩ anh ta có hơi thất vọng vì đối phương là một thằng ẻo lả.
Nhưng khi cảm nhận được cánh tay nhỏ mềm mại hơn cả tay con gái, có thể hình dung là mềm như không có xương, cảm giác nắm lấy bàn tay mịn màng kia trong lòng bàn tay cũng là một kiểu hưởng thụ.
Khi anh ta còn muốn cảm nhận thêm thì Hạ Tiểu Bạch buông tay ra sau khi tiếp xúc với anh ta chưa được một giây.
Sở Thu Hi thấy Hạ Tiểu Bạch như vậy thì cũng bất đắc dĩ, bản thân cô cũng không muốn cô ấy bắt tay người đàn ông khác.
Phùng Luân thấy Hạ Tài Tuấn còn đang sững sờ thì đẩy anh ta một cái.
“Anh Hạ?”
Hạ Tài Tuấn cũng liếc mắt nhìn chằm chằm Hạ Tiểu Bạch.
Rõ ràng không phải là con gái nhưng các đường nét trên khuôn mặt lại tinh xảo, xinh đẹp hơn con gái.
Dù là chân mày lá liễu cong cong, hay là con ngươi long lanh trong suốt và hai gò má đỏ bừng đều xinh đẹp như vậy.
Làn da tinh tế trắng như tuyết giống như có thể tan vỡ bất cứ lúc nào, chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ đánh bại vô số những đứa con gái khác.
Sở Thu Hi thấy Hạ Tài Tuấn nhìn chằm chằm Hạ Tiểu Bạch thì không thể không tức giận.
Cô trực tiếp đứng lên phía trước Hạ Tiểu Bạch ngăn cản: “Anh Hạ nhìn đủ chưa!”
Hạ Tài Tuấn lần nữa kịp phản ứng, mình thật thất lễ.
Để làm giảm bớt sự lúng túng, anh ta ho một tiếng: “Được rồi, chúng ta vẫn nên bàn về chuyện thu mua đi.”
“Tôi là Hạ Tài Tuấn, đến từ nhà họ Hạ.”
“Cô Sở cũng là người trong giới thượng lưu, hẳn là đã nghe nói về nhà họ Hạ chúng tôi.”
Sở Thu Hi hơi suy tư... ...
Nhà họ Hạ?
Trong nháy mắt dường như cô nghĩ tới điều gì!
"Anh ta người nhà họ Hạ thuộc năm gia tộc lớn nhất?”
Ở Tô Nam, thậm chí là trên cả nước, chỉ cần là người từng tiếp xúc với xã hội thượng lưu thì không ai không biết đến năm gia tộc lớn nhất.
Nhà họ Hạ chính là một trong số đó.
Đây chính là thế lực đứng đầu đại biểu cho nước Hoa.
Nhà họ Hạ ở Tô Nam cũng đặc biệt sống động, là đối tượng nịnh bợ của hầu hết tất cả các xí nghiệp lớn nhỏ ở đây.
Hạ Tiểu Bạch cũng đờ người.
Nhà họ Hạ.
Đây chẳng phải là nhà mình sao? Nhưng cô chưa từng nghe tới người tên Hạ Tài Tuấn này?
Hạ Tài Tuấn thấy dáng vẻ kinh ngạc của Sở Thu Hi thì cũng ngẩng mặt lên kiêu ngạo.
Thân là người nhà họ Hạ, anh ta rất kiêu căng. ? (ˊ? ˋ)
"Không sai, tôi chính là người nhà họ Hạ.”
"Cho nên hẳn là cô cũng hiểu, nếu như không đồng ý chẳng khác nào đối đầu với nhà họ Hạ chúng tôi.”
Sở Thu Hi cũng lộ ra vẻ mặt khó xử, đúng là tập đoàn Sở thị không có cách nào chống cự với nhà họ Hạ khổng lồ.
Vấn đề này nhất định phải nói với cha mới được!
Cô nghiến chặt răng nói: “Nhưng theo tôi được biết, trong năm gia tộc lớn cũng có lời hứa.”
“Cấm cướp đoạt tranh giành trắng trợn với các công ty trong nước.”
“Nhà họ Hạ các người làm vậy là hành vi lũng đoạn!”
Đương nhiên là Hạ Tài Tuân biết vấn đề này, đây cũng là chuyện anh ta lo lắng, cũng chỉ có thể nói bằng giọng điệu uy hiếp.
"Ồ? Cô cảm thấy bốn gia tộc còn lại sẽ đắc tội với nhà họ Hạ chúng tôi chỉ vì một tập đoàn Sở thị sao?”
"Chỉ sợ có một số chuyện cô không biết, trong bốn gia tộc còn lại, nhà họ Nhậm đứng chung thuyền với nhà họ Hạ chúng tôi.”
Đôi tay trắng như phấn của Sở Thu Hi siết chặt, sắc mặt cực kỳ khó coi, hoàn toàn không biết đối phó với nguy cơ lần này như thế nào.
Chỉ dựa vào tập đoàn Sở thị mà muốn đối đầu với nhà họ Hạ, hoàn toàn là lấy trứng chọi đá.
Phùng Luân thấy sắc mặt khó coi của Sở Thu Hi thì cười ha ha một cách không kiêng dè.
"Thu Hi! Bây giờ gả cho anh là được thôi.”
“Anh Hạ nói rồi, sau khi nhập vào nhà họ Hạ sẽ giữ lại cho anh và cha một ít cổ phần, giao tập đoàn cho anh quản lý.”
“Nếu em đồng ý gả cho anh, trên danh nghĩa em chính là bà chủ tập đoàn.”
Hạ Tiểu Bạch không nhịn nổi nữa….tên này dám có suy nghĩ đó với Thu Hi.
Cô hoàn toàn không thể nhịn được.
Hạ Tiểu Bạch nâng đôi tay trắng tin lên đánh một cái thật mạnh vào mặt Phùng Luân, làm anh ta rụng mất hai cái răng, bay ra ngoài bốn năm mét.
( ̄ε(# ̄)☆╰╮o( ̄ 皿  ̄///) gương mặt ăn một cú trời giáng.
"Tôi đã nói không được có suy nghĩ đó với vợ Thu Hi của tôi!”
Phùng Luân ngã trên mặt đất rên rỉ đau đớn.
(′д'). . . 彡. . . 彡
Sau một hồi lâu mới bò dậy một cách khó khăn, nhìn cái miệng mình đầy máu tươi, răng cửa cũng rụng mất hai cái.
------
Dịch: MBMH Translate