Anh ta vừa sợ vừa giận chỉ vào Hạ Tiểu Bạch, giọng nói hơi ngọng nghịu.
“Mày! Mày dám đánh tao!”
"Ngay cả cha tao cũng không nỡ đánh tao!” (Lời thoại kinh điển của nhân vật phản diện)
"Anh Hạ, anh nhìn thằng nhóc này phách lối cỡ nào, tôi là người của anh mà nó cũng dám đánh.”
“Đây chính là hoàn toàn không để anh và nhà họ Hạ vào mắt.”
Hạ Tài Tuấn bó tay rồi, với cơ thể nhỏ nhắn này mà Hạ Tiểu Bạch cũng có thể đánh bay, xem ra Phùng Luân này yếu nhớt.
Nhưng tục ngữ nói đánh chó cũng phải nhìn mặt chủ, anh ta nhất định phải ra mặt.
"Nhóc công tử bột, tôi khuyên cậu đừng nên nhúng tay vào chuyện của chúng tôi, nếu không thì cậu sẽ không được yên đâu.”
Hạ Tiểu Bạch cũng không quen biết anh ta nên nói thẳng.
“Anh là người nhà họ Hạ? Sao tôi chưa từng nghe, bổn công tử cũng là người nhà họ Hạ.”
Sở Thu Hi thấy vậy cũng vội vàng lôi kéo hạ tiểu Bạch: "Tiểu Bạch, đừng xúc động, chúng ta vẫn nên về tìm cha em thương lượng đi.”
Đôi tay tuyết trắng của Sở Thu Hi nắm lấy tay Hạ Tiểu Bạch.
"Tiểu Bạch. chúng ta đi thôi, về nhà tìm cha em thương lượng một chút."
Hạ Tiểu Bạch đứng ở nơi đó vẫn không nhúc nhích, cô nhẹ nhàng giơ bàn tay thanh tú của mình lên chạm vào mái tóc mềm mại của Sở Thu Hi.
"Thu Hi, anh đã nói anh cũng là người của Hạ gia, có anh ở đây không có chuyện gì đâu!"
"Hạ gia sẽ không mạnh mẽ chiếm đoạt tập đoàn Sở thị."
"Cho dù có hợp tác cũng là đôi bên cùng có lợi, mà không phải loại ở trên cao nhìn xuống mạnh mẽ sáp nhập."
Hạ Tiểu Bạch đã tìm hiểu về một số hình thức phát triển của năm gia tộc lớn.
Hành vi độc đoán chiếm đoạt mạnh mẽ này là trái với quy định của thương nội.
Nó sẽ có tác động tiêu cực lớn đến môi trường kinh doanh của Trung Quốc.
Cho nên, cách Hạ Tuấn Kiệt làm là trái với nguyên tắc phát triển của Hạ gia.
Đây là đang công khí tư dụng.
Phùng Luân che miệng bị mất hai chiếc răng cửa, đi tới bên người Hạ Tuấn Kiệt, vẻ mặt vẫn không kiêng nể gì.
"Ha ha, tiểu bạch kiểm cậu chỉ là một người bình thường, làm sao biết được chuyện của xã hội thượng lưu."
"Hạ gia của cậu... Cùng Hạ thiếu gia tuy rằng đều cùng là họ Hạ, lại hoàn toàn không phải một cấp bậc."
"Người ta Hạ thiếu gia Hạ gia nhưng là một trong năm đại gia tộc Trung Quốc."
"Năm đại gia tộc cậu có biết không?"
"Đây chính là thế lực đứng đầu Trung Quốc."
Sở Thu Hi cũng nghiêm túc nói với Hạ Tiểu Bạch.
"Hạ gia này tuyệt đối không phải là loại chúng ta có thể dễ dàng đắc tội được."
"Tiểu Bạch, chúng ta đi thôi."
Khóe miệng Hạ Tuấn Kiệt cũng đã lệch ra lên trời, hắn rất thích tận hưởng loại cảm giác được người khác tôn sùng. ( ̄⊿ ̄ )
Thật là sảng khoái.
Hắn thậm chí còn mang theo vẻ mặt đắc ý nhìn Hạ Tiểu Bạch.
"Tiểu bạch kiểm, tôi khuyên cậu vẫn là bớt lo chuyện người khác đi."
"Nếu như không phải Bản Thiếu Gia nhìn cậu vẫn tính là vừa mắt, cũng lười phí lời với cậu."
Hạ Tiểu Bạch thấy cái tên này so với mình còn chảnh hơn, như vậy cũng được sao.
Thật vất vả trưởng địch mới cho mình cơ hội để đi vả mặt.
Nhất định phải so với hắn càng kiêu ngạo hơn mới được.
Cô kéo chiếc ghế nhỏ qua một bên lần nữa đứng lên, trong nháy mắt cao hơn Hạ Tuấn Kiệt một cái đầu, ánh mắt ở trên cao nhìn xuống hắn.
"Rất tốt, anh tên là Hạ Tuấn Kiệt đúng không?"
"Bổn công tử ngược lại muốn xem thử là ai cho cậu cái dũng khí ở trước mặt tôi hung hăng như vậy?"
"Là Lương Tĩnh Như sao?"
Sở Thu Hi nhìn bộ dạng Hạ Tiểu Bạch trẻ nhỏ cãi nhau, cũng không nhịn được đưa tay đỡ trán.
Nhất thời đúng là không có cách nào với cô ấy.
Hạ tuấn kiệt thấy dáng vẻ phách lối kia của Hạ Tiểu Bạch, cũng là không nhanh không chậm nói.
"Rất tốt, cậu thật vô cùng tốt."
"Tôi rất hâm mộ những người trẻ tuổi như cậu."
"Cậu là người đầu tiên biết tôi là người nhà họ Hạ mà còn dám đối với tôi kiêu ngạo như vậy."
"Tôi Hạ tuấn kiệt hôm nay xem như là đã thấy được cái gì gọi là nghé mới sinh không sợ cọp rồi."
"Tôi hiện tại cho cậu mười phút."
"Cậu có thể tìm những mối quan hệ mà cậu có được, nếu như cậu có thể tìm được người có thể đẩy đổ tôi."
"Tôi sẽ quỳ xuống dập đầu gọi cậu là bố, đồng thời từ dưới đũng quần của cậu chui qua."
"Đương nhiên nếu như cậu thua …" Hắn sờ lên cằm nghiêm túc nhìn Hạ Tiểu Bạch từ trên xuống dưới ......
Hạ Tiểu Bạch bị hắn ánh mắt bỉ ổi của hắn nhìn, cánh tay tuyết trắng nhất thời nổi cả da gà lên.
"Anh ... Anh muốn như thế nào?"
Hạ Tuấn Kiệt cười nói: "Rất đơn giản, mặc đồ nữ đi theo tôi một tháng."
"Yên tâm, nếu tôi vui vẻ còn có thể cho cậu một món tiền nhỏ."
Hắn vừa nói người ở chỗ này đều suýt chút nữa ngã xuống đất ngất đi, không nghĩ tới cái tệ Hạ thiếu gia còn là loại người háo sắc như vậy.
Thích nam giả nữ.
------
Dịch: MBMH Translate