Nhưng vào lúc này trên hội trường bỗng nhiên yên tĩnh lại, sau đó liền truyền đến những tràng pháo tay nồng nhiệt.
Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía bục cao nhất của địa điểm tổ chức.
Chỉ thấy một người đàn ông trung niên mặc âu phục giày da bước lên sân khấu, mặc bộ vest Anima màu xanh lam đắt tiền, cà vạt Gucci công sở, trên tay là đồng hồ Thụy Sĩ, và đôi giày da Landanzi của Ý.
Tướng mạo đoan chính, thân hình cao lớn, còn mang một cặp mắt kiếng, ánh mắt sắc bén.
Ăn mặc như một như thân sĩ thành công đã có mặt trên thương trường lâu năm.
Tất cả mọi người có mặt ở đây trông như đều đang cố gắng lấy lòng hắn, người đàn ông trung niên này chắc chắn là một nhân vật lớn.
Hạ Tiểu Bạch nhìn thấy hắn lập tức cúi đầu, hi vọng không bị nhìn thấy.
Bởi vì đối phương không phải ai khác.
Chính là bác cả Hạ Văn Hải đã mình bị lừa.
Hắn nằm viện tới nay, Hạ Tiểu Bạch đều không dám đi qua thăm hắn.
Không biết trong lòng bác cả có căm ghét mình không ......
Hạ Tiểu Bạch nhìn thấy Hạ Văn Hải hết sức chột dạ, thậm chí có loại kích động muốn tránh đi.
Sở Vân Chính nhưng là vẻ mặt hướng tới, trực tiếp lôi kéo cổ tay Hạ Tiểu Bạch.
"Tiểu Bạch, con thấy được chưa! Đây mới thật sự là nhân vật lớn, nếu như có thể quen biết được thì thật tốt."
Đàm Đổng An cũng là gật đầu: "Hắn nhưng là người đứng đầu của Hạ gia, đây chính là gia chủ của một trong năm đại gia tộc."
"Không biết có bao nhiêu người muốn leo lên."
Sở Vân Chính nói: "Đàm lão ca, anh ở Yến Kinh nhiều năm như vậy hẳn là cùng với mấy đại gia tộc đều có liên hệ?"
Đàm Đổng An đắc ý nói: "Có thể ở thủ đô Yến Kinh Trung Quốc lẫn vào, hoặc nhiều hoặc ít đều có quan hệ làm ăn với năm đại gia tộc."
"Nhưng mà cũng chỉ đến thế mà thôi, cũng không tính là thân."
Sở Vân Chính cũng là gật đầu: "Đúng là ..."
Hạ Tiểu Bạch rất là may mắn, vị trí của bọn họ cách Hạ Văn Hải vẫn tương đối xa.
Chỉ cần không cố ý nhìn sang tuyệt đối sẽ không bị phát hiện.
Hạ Văn Hải ở trên sân khấu nói rất nhiều về sự hợp tác đôi bên cùng có lợi, cấm cạnh tranh xấu xa, mọi người cùng có lợi.
Hạ Tiểu Bạch nghe có chút buồn ngủ.
Những người trong khán phòng đều vỗ tay nồng nhiệt.
Một câu nói, lúc bạn có tiền, lời của bạn nói câu nào cũng là vàng.
Có thể nói đạo lý này đã được thể hiện một cách sinh động tại hội trường.
Toàn bộ cuộc họp trao đổi kinh doanh kết thúc đã là mười một giờ đêm.
Sở Vân Chính chào hỏi mọi người với nụ cười trên môi cho đến khi rời đi.
"Ai nha, hội nghị trao đổi kinh doanh lần này gặp được không ít người."
"Tiểu Bạch, đừng thấy cha vợ chỉ là chào hỏi đơn giản với những người đó."
"Nói không chắc về sau hoặc nhiều hoặc ít đều cần đến người ta, có lẽ có cơ hội còn có thể hợp tác."
"Làm ăn nhất định không nên sợ xã hội, không thể làm ăn mà sợ xã hội được."
Hạ Tiểu Bạch trước đây thật đúng là người sợ xã hội.
Thích ở trong ký túc xá chơi game, lướt video, xem clip, đọc sách.
Nhưng mà cô vẫn là trả lời: "Con biết rồi cha."
Sở Vân Chính hỏi: "Đúng rồi, ông nội con ở chỗ nào? Cha đưa con trở về."
Hạ Tiểu Bạch một đường chỉ ra tứ hợp viện cách cửa lớn không xa.
Sở Vân Chính nhìn hoàn cảnh tuyệt đẹp ở đây nghi hoặc hỏi.
"Môi trường của nơi này không tệ ... Xem ra ông nội con cũng rất có tiền."
Hạ Tiểu Bạch chỉ là nói: "Những thứ này đều là nhà ở tổ tiên lưu lại mà thôi."
Sở Vân Chính gật gật đầu: "Xem ra tổ tiên của Tiểu Bạch rất giàu có, những chỗ này nhưng là không có rẻ đâu."
"Được rồi, đi đường cẩn thận."
Hạ Tiểu Bạch đi vào đình viện.
Tiếp tục đi hơn 20 phút, mới đi tới khu nhà nhỏ mình vẫn luôn ở.
Đi tới hồ nhân tạo ngắm ánh trăng trên hồ sen, hít một hơi thật sâu bầu không khí tươi mát này.
Xung quanh trồng đầy hoa cỏ, mặc dù có một số đã héo tàn vào mùa thu.
Tay ngọc đẩy cửa phòng ra, cửa gỗ phát ra một tiếng rít, hiển nhiên là đã rất lâu rồi không có ai đi vào.
Sờ mặt bàn cũng không có tro bụi gì.
Trên giường chăn đệm cũng là dùng túi nilon bọc lại, trực tiếp mở ra là có thể dùng.
Ngồi mấy tiếng trên máy bay, lại tham gia hai giờ tiệc rượu.
Cô hiện tại đã mệt mỏi rã rời.
Thân hình mảnh khảnh của Hạ Tiểu Bạch nằm ở trên giường, lắc đôi chân thon dài, cởi giày để lộ đôi chân nhỏ nhắn trắng như tuyết.
Cô nằm đó một lúc rồi chậm rãi ngồi dậy, mở tủ quần áo ra nhìn một chút ... Quả nhiên bên trong một bộ quần áo cũng không có.
May mà Thu Hi đã giúp cô chuẩn bị hành lý.
Đi vào phòng tắm vẫn là thùng gỗ lớn kia, mùa thu ngâm người quả thật không tệ.
Đem thùng tắm lớn rót đầy nước nóng, Hạ Tiểu Bạch đã biến đổi mái tóc dài đến thắt lưng, làn da ở dưới ánh đèn có vẻ nhẵn nhụi hoàn mỹ, cô dùng đôi chân ngọc chạm nhẹ vào nhiệt độ nước.
------
Dịch: MBMH Translate