Sau đó cô mới chậm rãi đặt cơ thể ngọc trắng như tuyết duyên dáng của mình nằm trong thùng nước tắm, mái tóc bồng bềnh như những bông hoa trôi nổi.
Đầu ngón tay của cô vuốt ve từng tấc làn da trắng như băng và thành tú của cô, trên khuôn mặt thanh tú tuyệt trần của cô từ từ hiện lên một chút ửng hồng.
Sau khi tắm rửa xong, Hạ Tiểu Bạch thay bộ váy màu xanh lam thường ngày.
Cô nhẹ nhàng ngồi ở trên giường, dùng đôi bàn tay xinh đẹp xỏ một đôi tất dài lên vòm bàn chân cong cong, rồi nhẹ nhàng vuốt ve đôi tất mềm mại như một lớp da, bao bọc lấy đôi chân đầy đặn và quyến rũ.
Đây là những đôi tất mùa thu dành cho các cô gái diện trong tiết trời se lạnh, vừa khoe đôi chân xinh đẹp lại vừa giữ ấm.
Đây cũng là Sở Thu Hi mua cho cô, cái này cũng là lần đầu tiên Hạ Tiểu Bạch mặc tất chân.
Trước đây hai người chỉ mặc khi thân mật với nhau.
Hạ Tiểu Bạch nhìn mình trước tấm gương dài ngang sàn, mỹ nhân mặc váy xanh bên trong gương vẫn là đẹp đến nghẹt thở.
Khuôn mặt tinh xảo vẫn còn dính giọt nước óng ánh, bộ ngực kiêu hãnh, vòng eo thon gọn chưa đến một vòng tay, đôi chân dài và thon được tất chân bao bọc, khiến cô trông như tiên nữ và gợi cảm.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Hạ Tiểu Bạch đi đến chính sảnh tứ hợp viện trước, cô muốn cùng với cha thương lượng một chút về chuyện của cha vợ.
Buổi sáng khi ra ngoài, những làn gió mát thổi vào mặt khiến người ta cảm thấy sảng khoái.
Những chiếc lá khô của cây trồng hai bên Tứ Hợp Viên rụng xuống khi gió mùa thu thổi qua, đung đưa rơi xuống đất, phủ lên mặt đất một màu vàng nhạt của mùa thu..
Hạ Tiểu Bạch giẫm lên lá khô, mặc dù mang tất mùa thu nhưng chân vẫn có chút lạnh, không thể nói là lạnh, chính là có chút không quen ở mùa này để lộ hai chân.
Bây giờ nhưng mà chỉ là bảy giờ rưỡi sáng.
Hạ Tiểu Bạch biết lúc này ông nội đang ở hắn bên trong khu nhà nhỏ ăn điểm tâm, thưởng thức trà, trêu chọc chim nhỏ của hắn (Bát ca, một loại chim biết nói chuyện ).
Hạ Tiểu Bạch ở xa đã nghe thấy ông lão ngâm nga một bản nhạc cổ điển Yến Kinh trong sân nhỏ.
Cô dùng tay ngọc đẩy cổng rào khu nhà nhỏ ra, ông nội cô đang ngồi dưới gốc cây, trông rất là nhàn nhã.
Cô nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Ông nội."
Hạ Quang Thần nhấp một ngụm trà, nhắm mắt ngâm nga một giai điệu, cuộc sống của hắn rất thoải mái.
Bên cạnh còn có một chiếc ghế uống trà, trên đó đặt những ấm trà và tách tinh xảo, bên trong có nước trà bốc khói chảy ra, tỏa ra mùi thơm thoang thoảng của trà.
Chợt nghe một giọng nói êm tai quen thuộc của một cô gái, hắn đột nhiên mở mắt ra.
Đập vào mi mắt là một cô gái xinh đẹp quen thuộc trong bộ váy xanh.
Đối phương thế nhưng chính là đứa cháu gái bảo bối mà mình ngày nhớ đêm mong.
Hắn kích động liền muốn đứng lên: "Tiểu Bạch, con đến Yến kinh lúc nào?"
Hạ Tiểu Bạch vội vã đi tới dùng tay đỡ lão nhân bằng đôi tay xinh đẹp, trên môi nhẹ nhàng mỉm cười.
"Ông nội ngồi đi, con đứng ở bên cạnh ông là được rồi."
Hạ Quang Thần chỉ cảm thấy trên mặt thoang thoảng mùi hương thiếu nữ, cực kỳ dễ ngửi, giống như hương thơm ngọt ngào trong gió thu.
Liếc nhìn qua hóa ra là mái tóc đen của Tiểu Bạch đung đưa trước mắt, hắn cũng là chậm rãi ngồi xuống vui vẻ cười ha ha.
"Cháu gái có phải là cảm thấy ông nội già rồi? Trên thực tế, ông nội lại đánh một bộ quyền Quân Thể cũng được."
Hạ Tiểu Bạch cũng là khẽ vuốt cầm: "Ông nội càng già càng dẻo dai, đương nhiên thân thể khỏe mạnh sống lâu trăm tuổi."
Hạ Quang Thần vuốt râu cười nói.
"Ông nội đương nhiên phải sống lâu trăm tuổi, ông còn muốn chờ con cho ông ôm cháu chắt."
Hạ Tiểu Bạch ...... . Cô chỉ là muốn dỗ cho ông nội vui vẻ.
Không nghĩ tới ông nội sẽ nói đến chuyện này, sớm biết vậy thì đã khen ngợi chim của ông ấy xinh đẹp là được rồi.
Cô có chút làm nũng lắc tay của ông, mím môi anh đào, trông như một cô bé đang làm nũng. (Hạ Tiểu Bạch cảm thấy có chút ngượng ngùng khi giả làm con gái và ra vẻ làm nũng)
"Ông nội, lẽ nào ông thật sự muốn sớm như vậy liền đem cháu gái gả ra ngoài sao...... . ."
Lão gia tử khẽ thở dài một tiếng, giơ bàn tay gầy guộc lên vuốt ve đỉnh đầu Hạ Tiểu Bạch một cách trìu mến.
"Ông nội đương nhiên không hy vọng cháu gái ngoan của ông lập gia đình, nhưng mà con gái lớn lên cuối cùng cũng phải lập gia đình không phải sao ......"
"Hơn nữa ..." Hắn nói phân nửa dường như có chút muốn nói lại thôi.
Hạ Tiểu Bạch chớp đôi mắt đẹp hỏi: "Hơn nữa cái gì?"
Lão gia tử lần nữa than nhẹ một tiếng: "Không có gì...... Qua một thời gian ngắn lại nói với con ..."
"Đúng rồi Tiểu Bạch, con tới Yến Kinh lúc nào?"
"Sao lại không nói cho chúng ta biết, để ông nói đám Thiên Hạo đến sân bay đón."
"Mấy người đó nhưng là mỗi ngày đều la hét muốn gặp con."
"Đặc biệt là Thiên Hạo với mấy tiểu bối, nhớ người em gái là con, đều rất nhớ con."
------
Dịch: MBMH Translate