“Nếu như có chuyện gì xảy ra, có em và anh ba chắn cho anh, anh sợ gì chứ!”
Hạ Văn Quốc... ... Cười ha ha trong lòng, đến lúc đó không chơi ông một vố đã xem là anh em tốt rồi.
Hạ Tiểu Bạch cười nhìn ông lão: “Ông nội, con đi tìm cha vợ con trước đây.”
Ông lão hơi ghen tỵ nói: “Được rồi, được rồi, ngược lại ông cũng muốn xem xem cha vợ trong miệng con rốt cuộc là người như thế nào.”
"Có cần ông lái xe đưa con đi không?”
Ha Tiểu Bạch lắc lắc tay: “Không cần đâu, con cũng không còn lại một cô bé nữa.”
Cô bắt một chiếc taxi, rất nhanh đã đến trước cổng biệt thự của Sở Vân Chính.
Sở Vân Chính cũng đã chuẩn bị kỹ càng để đàm phán với ông nội và mấy người bác của Hạ Tiểu Bạch.
Ngoại trừ chiếc Porsche do ông ta lái thì còn có tám vệ sĩ đi trên hai chiếc Land Rover.
Sở Vân Chính cười ha ha nói: “Tiểu Bạch, có phải nhìn cha như vậy rất ngầu không.”
Hôm nay phong cách ăn mặc của ông già vẫn không làm Hạ Tiểu Bạch thất vọng.
Trên người mặc tây trang màu đen, kết hợp với kính râm như người mù, trên cổ còn đeo dây chuyền vàng lớn, tay trái đeo một cái đồng hồ Rolex vàng, chân mang giày da cá sấu màu đen.
Ông cầm một điếu xì gà Cuba trên tay hít một hơi, rồi dùng tư thế được ông cho là đẹp trai nhất thổi ra một làn khói.
"Thấy cha vợ đẹp trai không? Có ngầu không?”
Môi Hạ Tiểu Bạch giật giật, khí chất con rùa à? Cô cũng làm trái với lương tâm giơ ngón cái lên.
"Cha vợ đẹp trai đến ngẩn ngơ….” Cô chỉ cảm thấy lương tâm của mình đã bị chó gặm rồi... (*゚_っ゚)ノ゙
Sở Vân Chính cười ha hả; “Vậy còn không mau lên xe, chúng ta đi thôi.”
Sao khi Hạ Tiểu Bạch đi rồi ông nội Hạ cũng không nhàn rỗi chút nào.
Ông đã sắp xếp người trong viện của cô ẩn nấp ở những vị trí không ai nhìn thấy.
Chỉ cần ông ra lệnh một tiếng thì dù cho Long Vương có tới cũng không thể thoát khỏi nhà họ Hạ!
Hạ Tiểu Bạch uyển chuyển dẫn Sở Chính Vân đi thẳng vào địa bàn nhà họ Hạ.
Đám người đi qua một cây cầu vòm đá nhỏ nhỏ, phía dưới là một ao nước nhỏ trong veo, rất có phong cách cổ xưa và lãng mạn, kết hợp với mỹ nhân tuyệt sắc như Hạ Tiểu Bạch chẳng khác nào đi vào chốn tiên cảnh nhân gian.
Sở Vân Chính cũng gật đầu liên tục khi nhìn thấy khung cảnh xinh đẹp xung quanh.
"Chỗ này rất được, xem ra tổ tiên của Tiểu Bạch rất có tiền đấy.”
Hạ Tiểu Bạch nhẹ nhàng vuốt cằm: “Cũng được ạ, viện phía trước chính là chỗ ở của con.”
Sở Vân Chính đưa mắt qua nhìn, đúng là có một khu nhà không lớn lắm, bên hồ còn có một đình nghỉ mát nhỏ.
Trong đình có một ông lão, mặc dù mái tóc không phải là bạc trắng nhưng nhìn qua ít nhất cũng chừng sáu bảy mươi tuổi, hẳn là ông nội của Tiểu Bạch.
Sở Vân Chính nói: “Khu nhà con cũng không lớn mấy, con với ông nội ở chỗ này sao?”
Trên gương mặt xinh đẹp tuyệt trần của Hạ Tiểu Bạch hiện lên nụ cười nhàn nhẹt, môi anh đào hé mở.
"Đến lúc đó cha sẽ biết.”
"Đúng rồi cha vợ, ông nội con là một người rất mạnh mẽ, trong nhà họ Hạ chúng con ông đã nói một là sẽ không có hai.”
"Lúc cha vợ nói chuyện đừng quá sắc bén, nhất định phải tâm bình khí hòa.”
"Nếu không sẽ chịu thiệt đấy.”
Hạ Tiểu Bạch đã sớm chú ý tới xung quanh mình có gì đó không ổn.
Bình thường chỉ cần cô đi qua đều sẽ có ong bướm chim chóc bay nhảy xung quanh.
Nhưng hôm nay đừng nói là chim chóc ong bướm, ngay cả tiếng côn trùng kêu cũng không có, yên tĩnh tới đáng sợ.
Chắc chắn là trong bụi có có không ít người đang ẩn náu nên dọa đám côn trùng đi mất.
"Ông nội, chúng con tới rồi.” Hạ Tiểu Bạch ra vẻ con gái hiền dịu, trực tiếp tiến tới kéo cánh tay ông lão để tránh ông tức giận.
"Ông nội, đây chính là cha vợ của con.” Cô giới thiệu Sở Vân Chính.
Vừa nhìn thấy tên to con này ông lão đã cảm thấy khó chịu, đặc biệt là dáng vẻ đeo kính râm của ông ta, đúng là CMN muốn ăn đòn mà. (ꐦ°᷄д°᷅)
Nhưng ông lại bị cháu gái mình kéo tay, ngửi được mùi hương thơm ngát tỏa ra từ người cô, nhìn ánh mắt khẩn cầu từ đôi mắt xinh đẹp kia, nên cũng chỉ có thể đè lửa giận xuống, nói một câu với biểu cảm không đổi: "Ngồi đi."
Ngược lại thì dáng vẻ Sở Vân Chính rất tự tại, tháo kính râm xuống đeo trước ngực áo rồi đặt mông xuống ngồi đối diện ông lão.
Đồng thời ông ta còn đưa tay ra nói: “Xin chào, con là Sở Vân Chính, cũng là cha vợ của Tiểu Bạch, mong lão gia sau này chỉ giáo nhiều hơn.”
Sau đó ông ta còn nhìn về phái tám tên vệ sĩ đi theo phía sau nói: “Gọi lão gia đi.”
Tám tên vệ sĩ cũng cùng nhau kêu to: “Xin chào lão gia!”
Hạ Tiểu Bạch cạn lời…. ông già đang muốn tìm đường chết đến biên giới nhảy disco à.
Ông lão đã nổi đầy gân xanh trên đầu! Tên này cũng quá làm màu rồi!
Lâu lắm rồi mới có người dám ra vẻ trước mặt Hạ Quang Thần ông!
Lần trước có một kẻ làm như vậy, bây giờ cỏ trên mộ nó đã cao mấy thước.
Hạ Tiểu Bạch thấy dáng vẻ ông nội dường như muốn phát hỏa thì vội vàng kéo váy nhẹ nhàng ngồi xuống.
------
Dịch: MBMH Translate