“Không có sự đồng ý của tôi, Hạ Văn Hải không làm chủ được!"
Ông cũng lấy chiếc điện thoại 8848 trong túi quần ra, lập tức bấm số điện thoại của Hạ Văn Hải.
Rất nhanh đã kết nối được.
Hạ Quang Thần trầm giọng hỏi: “Văn Hải! Mày có đồng ý cho Tiểu Bạch gả vào nhà họ Sở kia hay không!”
"Chẳng lẽ nhà họ Hạ không bằng nhà họ Sở chúng nó!”
Hạ Văn Hải trực tiếp bị dọa đổ mồ hôi lạnh, lúc đó là do ông uống rượu với Sở Vân Chính, uống say quá nên mới không cẩn thận lỡ đồng ý.
"Không có... . .không có đâu cha, chuyện hôn sự của Tiểu Bạch toàn bộ để cha và con bé thương lượng quyết định.”
"Không liên quan gì tới con….”
Hạ Văn Hải nói xong thì trực tiếp cúp máy, đồng thời tắt nguồn, bảo vệ mạng sống quan trọng hơn.
Hạ Quang Thần nhếch khóe miệng: “Thấy chưa! Văn Hải nói để cho tôi và Tiểu Bạch định đoạt.”
"Đem một triệu này của cậu cút đi, trở về đem con gái cậu tắm rửa sạch sẽ gả vào nhà họ Hạ chúng tôi!”
"Đến lúc đó tôi cho cậu mười triệu dưỡng lão.”
"Cậu biết bên ngoài có bao nhiêu cô gái muốn vào nhà họ Hạ chúng tôi không!”
"Con gái cậu có thể gả vào nhà chúng tôi hẳn là cậu phải đi mua kẹo que trốn tới chỗ nào đó vắng vẻ cười thầm ăn mừng mới đúng.”
Sở Vân Chính cũng không ngờ ông nội của Tiểu Bạch lại quật cường khó chơi như vậy, không hề làm theo kịch bản một chút nào.
Theo lý thì người bình thường chỉ cần nhìn thấy mười triệu này đã vui như nở hoa, cười đến mức chỉ thấy răng không thấy mắt, chỉ ước được gả cho ông ta.
Xem ra cũng có thể dùng thủ đoạn cuối cùng để dọa, Tiểu Bạch cũng đừng trách cha vợ hù dọa ông nội con.
Ông ta chống tay đè xuống bàn chậm rãi đứng lên, mắt to như chuông đồng trợn mắt nhìn chằm chằm Hạ Quang Thần.
Tám tên vệ sĩ cũng chậm rãi tiến lại sau lưng ông ta, tên nào cũng mang dáng vẻ hung tợn.
"Ông Hạ! Tôi cho ông một cơ hội cuối cùng, lấy mười triệu tiền mặt này đi dưỡng lão đi, để Tiểu Bạch gả vào nhà họ Sở chúng tôi!”
Gương mặt già nua của Hạ Quang Thần hiện lên sự khinh thường: “Hạ Quang Thần tôi lớn lên trong sự dọa dẫm, cậu ra tay tôi xem nào!”
"Tôi bảo đảm hôm nay cậu không ra khỏi nhà họ Hạ được!”
Sở Vân Chính cau mày, thì ra tên của ông nội Tiểu Bạch là Hạ Quang Thần.
Nhưng sao cái tên này lại quen quá vậy, hình như đã từng nghe ở chỗ nào rồi.
Trong lúc ông ta sắp mở miệng thì bên ngoài vang lên một giọng nói giận dữ.
“Rốt cuộc là thằng nhóc thối nhà ai muốn cua cháu gái bảo bối của tôi! CMN!”
"Ông muốn tiêu diệt nó!”
Hạ Tiểu Bạch hướng mắt nhìn qua, phát hiện người tới là bác ba Hạ Văn Xuyên.
Bác tư Hạ Văn Niên cũng đi sau lưng ông.
Hạ người vừa vào trong sân thì nhìn thấy trước nhất là Hạ Tiểu Bạch vẫn xinh đẹp tuyệt trần trong bộ váy xanh.
Lập tức biểu cảm như nở hoa, đi về phía Hạ Tiểu Bạch.
“Tiểu Bạch tới Yên Kinh sao không nói bác ba một tiếng.”
"Đúng vậy, đúng vậy, để bác tư đi đón con! Trở về lúc nào cũng nên báo một tiếng.”
Từng cơn gió nhẹ thổi qua gương mặt xinh đẹp của Hạ Tiểu Bạch làm mấy sợi tóc của cô bay bay tạo nên khí chất siêu nhiên.
Cô cười nhẹ nhàng rồi nói: “Bác ba, bác tư, thật ra con cũng vừa về tối qua.”
"Lúc về đã quá muộn cho nên mới không thông báo cho mọi người, con xin lỗi.”
Hạ Văn Xuyên nhìn Hạ Tiểu Bạch, dù ở góc nhìn nào cũng hoàn hảo không tì vết, dịu dàng xinh đẹp.
Ông cười ha ha nói: “Buổi tối thì càng phải để các bác tới sân bay đón, con xinh đẹp như vậy, lỡ gặp kẻ xấu thì phải làm sao bây giờ.”
Hạ Văn Niên cũng gật đầu lia lịa: “Đúng đó, đúng đó, chỉ cần cháu gái mở miệng thì vì Tiểu Bạch bác tư có lên núi đao xuống biển lửa cũng không chối từ.”
Sở Vân Chính nhìn bác ba và bác tư của Hạ Tiểu Bạch, gương mặt ông ta đầy dấu chấm hỏi?
Sao có vẻ như bọn họ đều đang lấy lòng Hạ Tiểu Bạch vậy….
Chỉ là bác cháu thôi mà có cần hỏi han ân cần như vậy không? Đều cưng chiều hơn nhiều so với cha ruột.
Dáng vẻ chẳng khác nào mấy kẻ la liếm nữ thần ngoài kia.
Hay là bọn họ có sở thích đặc thù gì đó? Cũng có suy nghĩ kia với cháu gái của mình? Σ(°△°|||)︴Nghĩ tới đây, Sở Vân Chính hoảng sợ không thôi.
Lúc này Hạ Văn Xuyên cũng hướng mắt nhìn về phía Sở Vân Chính.
"Cậu chính là người muốn cho cháu gái Tiểu Bạch nhà thôi gả vào nhà các người!”
"Tôi cho cậu biết! Bây giờ cậu giao thằng nhóc kia để tôi thiến sạch vẫn còn kịp, nếu không thì đừng trách nhà họ Hạ chúng tôi vô tình!”
Hạ Văn Niên cũng tức giận nói: “Tiểu Bạch là thiên kim tiểu thư duy nhất của nhà họ Hạ chúng tôi, chỉ là một tên nhóc làm sao xứng với sự cao quý mỹ lệ của con bé!”
“Đơn giản chính là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga!"
------
Dịch: MBMH Translate