Thôi Được Rồi, Làm Tiên Nữ Thì Sao Chứ ! (Bản Dịch)

Chương 744 - Chương 744: Tôi Phải Lập Gia Đình

Chương 744: Tôi Phải Lập Gia Đình Chương 744: Tôi Phải Lập Gia Đình

Uống vào một ngụm còn muốn uống thêm.

“Tiểu thư pha trà thật sự quá thơm, uống rất ngon, đây là lần đầu tiên tôi uống trà ngon như vậy.”

"Kỹ năng pha trà của em thật sự rất tuyệt, có thể cho tôi thêm một chén không.”

Hạ Tiểu Bạch đưa tay vén một sợi tóc ra sau tai, hơi cúi đầu, xấu hổ cười nhẹ, đôi mắt trong veo như làn nước mùa thu.

Cô rót cho anh ta thêm một chén.

"Anh quá khen, tôi thường xuyên ở nhà không có việc gì làm cho nên có chút kinh nghiệm trong việc pha trà.”

Gia Cát Vân càng ngơ ngác, vừa uống trà vừa nhìn gương mặt như tiên đang xấu hổ.

Tựa như vầng trăng lẻ loi trên bầu trời, gió lay động rừng tre, đóa hoa đơn chiếc nở rộ tỏa hương thơm trong dòng suối nhỏ.

Yên tĩnh tự tại, giống như ngàn năm qua vẫn không thay đổi, làm cho lòng người hướng tới, chỉ muốn tìm đến nơi đây sống ẩn cư.

"Đúng rồi, anh có thích nghe đàn tranh không?” Thiếu nữ chỉ vào một cây đàn tranh trong đình nghỉ mát cách đó không xa.

Gia Cát Vân nói không chút suy nghĩ: “Đương nhiên là nghe rồi!”

"Mặc dù tôi không biết đàn như cũng sưu tầm khá nhiều album nhạc hay.”

"Vậy… tôi khảy anh nghe một khúc nhạc có được không?” Hạ Tiểu Bạch mỉm cười với anh ta.

Mái tóc đen nhánh của cô rủ xuống theo làn váy xanh, gương mặt xinh đẹp tuyệt trần tựa như thung lũng xa xăm.

Hạ Tiểu Bạch ngồi một cách thanh nhã trước đàn tranh trong bộ váy xanh, tóc dài rủ xuống vòng eo mảnh khảnh, cô đã nghĩ kỹ về kế hoạch tiếp theo.

Cô đặt tay lên dây đàn, đầu ngón tay khảy đàn, giai điệu cũng theo đó vang lên.

Gia Cát Vân đứng đó lẳng lặng lắng nghe.

Giai điệu đàn tranh khi thì buồn bã khi thì tràn đầy tình yêu, làm cho người ta không thể không say mê.

Không biết đã trải qua những chuyện gì mà có thể làm cho cô gái đàn được một giai điệu lo được lo mất như thế.

Càng đến gần những giai điệu cuối cùng, tiếng đàn càng thêm bi thương, sắc xanh trên làn váy thiếu nữ cũng càng đau thương.

Cô từ từ nhắm mắt lại, hàng mi dài nhẹ nhàng chớp, nước mắt óng ánh như muốn vỡ vụn.

"Bang" một tiếng, một cây dây đàn đứt gãy.

Gia Cát Vân cũng tỉnh táo lại từ trong giai điệu bi thương.

Khi anh ta nhìn lại tiên nữ đang đánh đàn trong đình, chỉ thấy trên gương mặt tinh tế của cô có một hàng lệ đang chảy xuống, lông mi như có sương mù.

“Em khóc sao?” Gia Cát Vân chẳng biết như thế nào, chỉ là khi nhìn thấy cô khóc, bản thân mình lại đau.

"Vì sao em lại khóc?”

“Đúng là trong lòng em đang giấu chuyện không vui, có thể nói cho tôi biết được không.”

“Có lẽ tôi có thể giải quyết giúp em.”

Khóe miệng Hạ Tiểu Bạch hơi nhếch lên, gương mặt hiện lên vẻ khổ sở, giả vờ kiên cường lắc đầu.

Cô đưa tay lên lau nước mắt, giọng nói có chút nghẹn ngào: “Tôi không khóc.”

“Anh không giúp được tôi.”

"Suy cho cùng, chúng ta chỉ là bèo nước gặp nhau, anh dựa vào cái gì quản chuyện của tôi.”

Đôi vai cô nhẹ run, hai tay siết chặt đặt lên đùi, mấy giọt nước mắt như trân châu trượt xuống cằm.

Gia Cát Vân nhịn không được đưa tay lên hứng, nhưng còn chưa kịp đã chạm phải làn váy xanh…

Nhìn mỹ nhân động lòng người đang rơi lên, yết hầu Gia Cát Vân cũng cảm thấy nghẹn ngào, anh ta cũng siết chặt nắm đấm.

"Lúc tôi lạnh buốt nhất em cho tôi đống lửa ấm áp, em đưa tôi vào khi tôi tìm không thấy đường ra.”

“Lúc tôi đói khát em cho tôi hai con cá nướng, còn cho tôi uống trà xanh.”

"Em cho tôi giúp em một chút đi… xem như tôi trả lại ân tình cho em.”

Ha Tiểu Bạch ở bên cạnh vẫn lắc đầu như cũ: “Tôi đã nói anh không giúp được.”

"Anh thật sự quá phiền….”

Gia Cát Vân đi lên phía trước cắn răng nói: “Em không nói thì làm sao biết tôi không giúp được.”

Anh ta vươn tay muốn chụp lên vai thiếu nữ váy xanh, nhưng đã bị đối phương né tránh.

"Anh….”

Gia Cát Vân chợt phản ứng, phát hiện mình thất lễ.

"A…. thật xin lỗi… tôi không cố ý…… Tôi chỉ muốn giúp em mà thôi.”

Hai người yên lặng hồi lâu.

Hạ Tiểu Bạch mới chậm rãi quay đầu lại nhìn về phía Gia Cát Vân, lúc này cô đã khóc nức nở, Gia Cát Vân thấy thế càng đau lòng.

Môi anh đào mấp máy, đôi tay siết chặt, hơi ngửa đầu lên nhìn ánh trăng.

"Tôi…. Tôi phải lập gia đình.”

“Nhưng tôi vẫn chưa chuẩn bị tâm lý, rõ ràng là bình thường ngoại trừ anh em chú bác trong nhà, tôi chưa từng làm quen với đàn ông bên ngoài, hay nói chuyện với ai.”

"Anh Gia Cát chính là người đàn ông duy nhất tôi từng nói chuyện trên trời dưới đất ngoại trừ người nhà.”

Gia Cát Vân ngẩn người….. anh ta đã hoàn toàn ngơ ngác…. Trong nhất thời không biết nên tiếp nhận tin tức đột ngột này như thế nào.

(;´༎ຶД༎ຶ)

Anh ta nghiêng ngả, lảo đảo lùi về phía sau mấy bước, trong lòng lạnh buốt, suýt chút nữa đã ngã dập mông trên đất.

"Em…. Em phải lập gia đình…”

Trên gương mặt xinh đẹp tuyệt trần của Hạ Tiểu Bạch hiện lên vẻ đau khổ, đôi mắt rưng rưng, cô gật đầu.

“Đúng thế… tôi đã có hôn phu… còn là một người chưa từng gặp mặt.”

"Tên của người đó cũng rất giống với anh Gia Cát.”

“Nhưng tôi cũng chỉ nhìn thấy anh ta qua ảnh chụp, thậm chí còn chưa kịp nhìn rõ gương mặt.”

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment