Yết hầu anh ta nghẹn ngào hỏi: "Tiểu thư sao thoạt nhìn tựa hồ muốn khóc? Chẳng lẽ có người bắt nạt cô sao?”
"Còn nữa... Tôi căn bản không biết tiểu thư là ai, tiểu thư làm sao lại hỏi câu như vậy?"
Anh ta vẫn chưa đạt được đáp án mình muốn.
Đông Phương Hàn đã trực tiếp đi đến chắn giữa anh ta và Hạ Tiểu Bạch ngăn cách hai người.
Gia Cát Vân nhìn Đông Phương Hàn ngẩn người, chỉ trong một lúc thôi là hồi thần rồi bắt đầu tức giận!
“Anh sao lại cản trở tôi và tiểu thư nói chuyện?”
Đông Phương Hàn đã hâm mộ Hạ Tiểu Bạch từ lâu.
Từ ngày tuyển chọn Thiên Kim anh ta cũng đã không quên được tiên nữ hoàn mỹ kia.
Đông Phương Hàn thấy có nam sinh ở nhà mình mắt đưa mày lại nói chuyện với cô gái mình hâm mộ đã lâu nhất thời có chút nhịn không được.
Cảm giác ghen tuông nhịn không được xông lên đầu. (▼へ▼メ)
“Nơi này là nhà của tôi! Tôi đương nhiên có thể đứng ở chỗ này, hơn nữa tôi và tiểu thư Tiểu Bạch là bạn bè!”
“Anh không thấy cô ấy nhìn anh có chút thương tâm sao! Có phải anh bắt nạt cô ấy hay không!” Đông Phương Hàn nắm chặt nắm đấm.
Sau đó quay đầu nhìn về phía Hạ Tiểu Bạch dịu dàng hỏi.
“Tiểu thư Tiểu Bạch... Người này cô quen không?”
Khóe miệng Hạ Tiểu Bạch hơi nhếch lên, không ngờ lại có một Đông Phương Hàn nhảy ra.
Cũng tốt...... Để cho hai nam sinh các người vì cô mà tranh giành tình cảm đi.
Cô lau khóe mắt nói: "Gia Cát Vân công tử... Hôm trước tôi thu lưu anh ta ở viện của tôi qua đêm."
Hơn nữa anh ta còn là........"
Cái này không khoa học, chẳng lẽ mấy anh em Hạ gia đều đi ăn shit hết rồi sao?!
Những công tử xung quanh đều dùng vẻ mặt hâm mộ nhìn Gia Cát Vân, có thể nói là hâm mộ xen lẫn ghen tị hận.
Mà vẻ mặt Gia Cát Vân lại càng đắc ý, hơi hơi ngẩng đầu lên kiêu ngạo, mũi đều vểnh lên thật cao.
Dáng vẻ rất gợi đòn. ( ̄⊿ ̄)
Anh ta chỉ vào Đông Phương Hàn khinh thường nói: "Tiểu thư tiên nữ có ân với tôi, hơn nữa chúng tôi gặp nhau là do duyên phận."
“Anh là cái thá gì mà dám chắn trước mặt tôi và tiểu thư tiên nữ?”
Đông Phương Hàn nhất thời á khẩu không trả lời được, nhưng có câu nói “yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu”.
Cứ như vậy bảo anh ta buông tha Hạ Tiểu Bạch xinh đẹp như thiên tiên, đó là chuyện tuyệt đối không có khả năng.
Anh ta cũng không tin Hạ Tiểu Bạch và Gia Cát Vân này có thể phát sinh chuyện gì.
Anh ta cũng hơi hiểu rõ về tính cách của Hạ Tiểu Bạch, có thể nói là thuần khiết không tỳ vết, băng thanh ngọc khiết, làm sao có thể cấu kết với nam nhân khác.
Trong đó nhất định là có hiểu lầm gì đó.
Anh ta nhìn Hạ Tiểu Bạch hỏi: "Tiểu thư Tiểu Bạch... Cô và Gia Cát Vân này quen biết như thế nào? Chẳng lẽ thật là…?”
Hạ Tiểu Bạch lắc đầu, mái tóc dài xinh đẹp dập dờn bên hông, khuôn mặt ngọc ngà hơi đỏ bừng.
“Mọi người không nên hiểu lầm... Tôi và công tử Gia Cát Vân chỉ gặp mặt một lần, hơn nữa chỉ giữ anh ta ở ngoài viện qua đêm.”
“Không nên hiểu lầm sự trong sạch của công tử Gia Cát Vân!”
Đông Phương Hàn nghe nói hai người chỉ có duyên gặp mặt một lần thì hơi thở phào nhẹ nhõm, nhưng anh cũng rất hâm mộ việc có thể qua đêm ở ngoài viện của Hạ Tiểu Bạch.
Nếu như có thể anh ta thậm chí có thể trực tiếp ở lại ngoài viện của Hạ Tiểu Bạch, bởi vì có câu “lửa gần rơm lâu ngày cũng bén”.
Sự ghen tuông trong lòng nhất thời có chút không kiềm chế được.
Thật muốn lập tức ra sức đánh tên này một trận để anh ta bò về Thục Xuyên.
Cũng không nhìn xem Yến Kinh là địa bàn của ai.
Gia Cát Vân thâm tình liếc mắt nhìn Hạ Tiểu Bạch váy trắng như tuyết.
Trong lòng cực kỳ khẩn trương: "Tiểu thư tiên nữ... Có thể cho tôi một cơ hội nói chuyện riêng với cô không..."
Anh ta chỉ vào một tòa đình nghỉ mát tao nhã cách đó không xa, mặt đất nơi đó tuy rằng phủ kín lá rụng khô vàng.
Nhưng cũng là phương hướng hoa cúc nở rộ nhất.
Trong đầu Hạ Tiểu Bạch nhanh chóng phân tích lợi hại, rất nhanh đã nghĩ ra kết quả, trực tiếp từ chối Gia Cát Vân.
Cô chỉ nhẹ giọng nói: "Quan hệ giữa chúng ta quang minh lỗi lạc, không có gì phải che giấu."
“Tất cả mọi người đều là bạn bè, có lời gì thì nói ở chỗ này là được.”
Gia Cát Vân há miệng, nhưng nhìn ánh mắt kiên định của Hạ Tiểu Bạch cũng chỉ có thể từ bỏ.
"Hai ngày hôm nay tôi suy nghĩ rất lâu, tôi cảm thấy vì hạnh phúc tiểu thư tiên nữ, nhất định phải thận trọng suy nghĩ về chuyện hôn ước."
"Nếu cần thiết cho dù là huỷ hôn thì cũng được, có tôi ở đây cô không cần phải sợ!"
Đông Phương Hàn và Lý Tu đều mơ hồ, bọn họ căn bản không biết Hạ Tiểu Bạch có hôn ước từ khi nào!
“Tiểu thư Tiểu Bạch, cô có hôn ước rồi!”
“Đúng vậy, Tiểu Bạch, rốt cuộc cô có hôn ước với tên khốn nào?”
Hạ Tiểu Bạch chỉ hơi nghiêng đầu, trên khuôn mặt tuyệt mỹ có chút thương cảm, nâng tay ngọc lau khóe mắt.
"Gia Cát Vân công tử không cần nói nữa, những người còn lại có thể bảo tôi từ chối hôn ước này, duy chỉ có anh là không thể."
"Bởi vì vị hôn thê của tôi là... của anh." Nói đến đây giọng cô có chút nghẹn ngào.
Nhưng lại không nói tiếp nữa.
Gia Cát Vân có chút không rõ: "Vì sao chỉ có tôi là không thể, nếu như tiểu thư bị ép buộc, ông đây sẽ đánh hắn!"
------
Dịch: MBMH Translate