"Ai bảo anh Phong là anh em tốt của tôi, vì anh em không tiếc mạng sống mới là đàn ông chân chính.”
Gia Cát Phong cười ha ha, suýt chút nữa đã bị bánh bột ngô làm nghẹn, điên cuồng đấm ngực ho ~~ khụ khụ khục... Khụ khụ.
"Bánh bột ngô này cũng quá tệ rồi…. biết vậy đã mang theo ít đồ uống.”
Nhậm Chính An cười hắc hắc, không biết từ chỗ nào lấy ra một cái túi nhựa đựng chất lỏng màu xám.
"Nào, tôi có chuẩn bị đồ uống cho anh Phong đây.”
“Đặc sản lâu năm ở Yên Kinh, uống cực kỳ ngon.”
Gia Cát Phong có hơi khó chịu vì bị nghẹn, không chút suy nghĩ đã nhận lấy uống một ngụm lớn.
Chỉ là vừa vào miệng thì suýt chút nữa đã phun ra ngoài, một mùi giẻ lau lâu năm xông thẳng lên đỉnh đầu.
Nhưng bánh bột ngô thật sự đã làm anh ta nghẹn muốn chết nên cũng chỉ có thể miễn cưỡng nuốt xuống.
Hai người đi thẳng đến nhà họ Hạ.
Hạ Thiên Hạo đã sớm nhận được tin tức Nhậm Chính An gửi tới nên đã tới tìm Hạ Thiên Minh và Hạ Thiên Vũ từ sớm để thương lượng cách đối phó.
Sau khi Hạ Quang Thần biết được thì sắc mặt càng tối sầm, tuyệt đối không đời nào có chuyện để ông gả cháu gái bảo bối đi.
Huống chi chuyện này còn do ông mà ra nên càng cảm thấy rất khó chịu.
Đôi mắt đa mưu túc trí của ông nhìn chằm chằm Hạ Thiên Hạo nói.
"Dù sao thì ông cũng là người lớn trong nhà, lát nữa không tiện ra tay, nhưng mấy đứa nhất định phải hành nó một trận cho ông.”
"Chỉ cần không chết là được.”
Hạ Thiên Hạo cũng lạnh lùng nói: “Ông nội yên tâm đi ạ, nói đến chuyện chỉnh người khác thì con rất có kinh nghiệm.”
“Gia Cát Phong không biết trời cao đất rộng dám đến nhà họ Hạ chúng ta, nhất định phải làm cho nó nằm mà đi ra.”
Hạ Thiên Vũ cũng bày ra vẻ mặt ác độc, mình không chiếm được chị Tiểu Bạch… thì Gia Cát Phong kia tính là cái gì chứ. (╯>д<)╯⁽˙³˙⁾
Hạ Thiên Vũ nói: “Ông nội, lần này chúng con không chỉ chuẩn bị【 Mỉm Cười Nửa Bước Điên 】 mà còn có thuốc 【 Một Ngày Mất Mạng】 "
"Con nghe người bán nói thuốc này dùng bảy loại côn trùng độc khác nhau, sau đó thêm Hạc Đỉnh Hồng vào, luyện suốt bảy bảy bốn mươi chín ngày mới thành.”
“Không màu không mùi, hại người không một dấu vết.”
Hạ Thiên Minh hỏi: “Ghê vậy? Sau khi ăn sẽ như thế nào!”
Vẻ mặt Hạ Thiên Vũ trở nên tàn nhẫn: “Chỉ cần nửa gói nhỏ đã có thể khiến người dùng dục hỏa công tâm.”
"Chỉ cần nhìn thấy người là sẽ nhào tới, dù là thằn lằn đực hay ống bô xe cũng không tha.”
“Mãi đến giọt cuối cùng!”
"A ha ha ~ ha." Anh ta cười một cách không kiêng nể gì. (ૢ˃ꌂ˂⁎)
"Đến lúc đó chúng ta lột trụi nó cho vào chuồng heo, về phần hậu quả thì… haha~" ᖗ乛◡乛ᖘ hoàn mỹ
Hạ Quang Thần và Hạ Thiên Hạo cũng không thể không giơ ngón cái với Hạ Thiên Vũ.
Hạ Thiên Hạo nói: “Không ngờ bình thường Thiên Vũ trông rất hiền hòa, đến khi gian trá lại ác như vậy, anh hai bội phục.”
Hình tượng xoay 360 độ.
Nhậm Chính An đã lái xe đưa Gia Cát Phong đến nhà chính của nhà họ Hạ.
Sau khi hai người xuống xe, Nhậm Chính An nói: “Anh Phong, đây chính là nhà chính của nhà họ Hạ.”
"Để tôi đưa anh vào.”
Trên đường đi, Gia Cát Phong đánh giá hoàn cảnh bốn phía của nhà họ Hạ cũng gật gật đầu, xung quanh đều có hoa xỏ, không khí không khí trong lành.
Thậm chí còn có hồ nhân tạo và cầu, cũng như các loại núi giả tinh xảo.
"Hoàn cảnh nơi này coi như không tệ, cảnh sắc xinh đẹp, đáng tiếc là người ở đây là một đám không biết phép tắc.”
Nhậm Chính An nói: “Anh Phong, phía trước chính là sảnh chính nhà họ Hạ, chắc hẳn người nhà họ Hạ đã biết anh đến.”
.... ...
Gia Cát Phong vừa sải bước tiến vào phòng khách nhà họ Hạ thì liền phát hiện đã có người đợi sẵn bên trong.
Người ngồi ở ghế gia chủ chính là một ông lão, tuổi tác tương đương ông mình.
Gia Cát Phong đã từng thấy vài lần, nên chỉ nhìn một chút đã nhận ra đây chính là lão gia nhà họ Hạ, Hạ Quang Thần.
Về phần ba người còn lại hẳn là lớp trẻ nhà họ Hạ.
Nhưng anh ta cũng không thấy có cô gái nào ở đây nên cười lạnh trong lòng, chỉ sợ là cô ta biết mình đến nên trốn tránh không dám ra gặp.
Gia Cát Phong không kiêu ngạo không tự ti, cung kính chắp tay hạ Quang Thần.
"Tôi là Gia Cát Phong, xin chào Hạ lão gia.”
Cả quá trình Hạ Quang Thần đều xụ mặt, tùy tiện vung tay lên: “Không cần đa lễ, đứng đấy là được.”
Gia Cát Phong thấy thế thì không nhịn được mà nhếch miệng, như vậy cũng quá là bất lịch sự rồi!
Nói thế nào thì mình cũng là khách, thậm chí ngay cả một chỗ ngồi cũng không cho.
Đối phương không cho ngồi thì anh ta cũng không tiện ngồi xuống, chỉ có thể lúng túng đứng đấy.
Gia Cát Phong thầm hận trong lòng!
Quả nhiên đúng nhanh em trai tốt của anh ta nói, người nhà họ Hạ đều là những kẻ xấc xược.”
Hạ Quang Thần đưa mắt nhìn về phía Nhậm Chính An, lập tức cười haha : “Chính An à, tìm chỗ ngồi đi con.”
“Sao hôm nay rảnh rỗi đến nhà ông chơi thế.”
Nhậm Chính An cũng cười haha một tiếng: “Hôm nay con đưa anh Phong tới, đương nhiên sẵn tiện cũng muốn thăm cô.”
------
Dịch: MBMH Translate