“Thực không dám giấu…thật ra cháu đã có người con gái mà mình thích, xem như là cháu đã cô phụ cô Hạ vậy.”
“Làm phiền ông Hạ giúp cháu nói một tiếng xin lỗi với cô Hạ.”
Hạ Quang Thần trực tiếp thở dài một hơi, khuôn mặt già nua tiếc nuối, ngồi phịch xuống ghế như thể già đi hơn chục tuổi.
“Xem ra là Tiểu Bạch nhà ta cùng cậu Phong đây không có duyên.”
“Cũng chỉ có thể trách nó không có được phúc phận này mà thôi.”
“Cậu Phong đây là một người có tài, tướng mạo đẹp trai, vừa nhìn chính là nhân trung long phượng, sau này nhất định sẽ bay vọt lên trời, trở thành chân long của Hoa Hạ.”
“Ta cũng chỉ cậy già mà gọi cậu một tiếng cháu.”
“Sau khi cháu vừa sinh ra không bao lâu ta cũng đến Thục Xuyên gặp cháu một lần, lúc đó ta đã nói với ông của cháu, nhà Gia Cát xuất long rồi.”
“Con rồng này thậm chí còn lợi hại hơn Ngọa Long tiên sinh hồi đó.”
Hạ Quang Thần nói rất nhiều.
Ba anh em Hạ Thiên Hạo đều không khỏi khâm phục ông của mình thật đúng là giỏi khoác lác.
Gia Cát Phong được Hạ Quang Thần khen đến mức muốn bay lên trời, gãi đầu xấu hổ.
“Ông Hạ nói đùa rồi, cháu còn kém xa so với tổ tiên Ngọa Long tiên sinh.”
“Cháu thật sự xin lỗi cô Hạ rồi, hổ thẹn hổ thẹn.”
Hạ Quang Thần phất tay: “Điều này không trách được cháu, dù sao cháu cũng là người làm việc lớn.”
“Nhân gian chân long, quả thật là Tiểu Bạch nhà chúng ta không xứng với cháu.”
“Buổi tối ta sẽ tìm thời gian đi nói chuyện với Tiểu Bạch.”
“Nó đừng nghĩ đến cậu Phong nữa, xem có thể tìm được một người nào thích hợp cho nó hay không.”
Gia Cát Phong cũng cười nói: “Hy vọng cô Hạ sẽ tìm được một người chồng như ý thuộc về cô ấy.”
Hạ Quang Thần gật đầu, sau đó trừng mắt nhìn ba anh em Hạ Thiên Hạo mắng.
“Các cháu đều ngồi ở đó nhìn cái gì?”
“Không thấy cháu của ta đứng ở đó lâu rồi sao!”
“Còn không mau chuẩn bị ghế cho cháu của ta.”
“Một chút quy tắc đãi khách cũng không có, thật là kém xa so với cháu trai chân long của ta.”
Hạ Thiên Minh lầm bầm một câu: “Hình như là ông nói không chuẩn bị ghế cho kẻ thông minh kia.”
Hạ Quang Thần trừng mắt nhìn anh: “Cháu nói cái gì!”
Hạ Thiên Minh cười nói: “Cháu nói là, thật ra là ba anh em cháu quên chuẩn bị ghế cho anh Phong.”
“Bây giờ chúng cháu lập tức chuẩn bị.”
Ba anh em nhanh chóng chuẩn bị một địa điểm mới và bày hoa quả tươi lên bàn.
Hạ Thiên Hạo tươi cười nói: “Anh Phong mời ngồi.”
Trong lòng Gia Cát Phong rất là nghi hoặc, tại sao sau khi mình hủy hôn thì thái độ của nhà họ Hạ lại đột nhiên tốt như vậy
Không phải là cố ý lấy lòng mình sau đó lại cầu xin mình cưới Hạ Tiểu Bạch nhà họ chứ.
Trong lòng Gia Cát Phong cười lạnh một tiếng. ( ̄⊿ ̄
Bất kể các người lấy lòng tôi như thế nào, tôi cũng tuyệt đối không cưới Hạ Tiểu Bạch.
Xem ra bọn họ vì có thể gả được Hạ Tiểu Bạch đi mà bất chấp mọi âm mưu quỷ kế.
Từ đây có thể tưởng tượng ra tướng mạo của Hạ Tiểu Bạch rốt cục là xấu đến mức nào.
Dù sao người anh em tốt Nhậm Chính An đã nói tướng mạo của Hạ Tiểu Bạch vượt xa phạm vi con người.
Phải xấu đến mức nào mới hình dung như vậy.
Gia Cát Phong cắn một miếng táo, nhàn nhã nói.
“Quả thật rất ngọt.” Chỉ là sao đột nhiên cảm thấy có chút nóng?
Hạ Thiên Vũ gấp đến không chịu được, anh không ngờ là Gia Cát Phong đến là để hủy hôn.
Lúc nãy trà mà tên nhóc này uống anh đã bỏ cả một gói 【Nhất Nhật Tang Mệnh Tán】theo lời nói ban đầu của người bán.
Nếu như một người dùng hết, cho dù là con thằn lằn, ống xả đều không bỏ qua, cho đến giọt cuối cùng.
Anh lặng lẽ nói với Hạ Thiên Hạo: “Anh hai! ! !”
“Lúc nãy chúng ta bỏ 【Nhất Nhật Tang Mệnh Tán】vào trong trà, tính thời gian thì cũng sắp phát tác rồi!”
Khóe miệng của Hạ Thiên Hạo nhất thời co giật, anh cũng vừa mới nhớ đến chuyện này, nhất thời cũng không biết phải làm sao.
Kế hoạch ban đầu là chờ cho tên nhóc này phát tác sau đó mới lột sạch và ném vào chuồng lợn.
Nhưng mà bây giờ người ta là đến để giải trừ liên hôn, đối đãi như vậy hình như là không được lịch sự cho lắm.
“Bình tĩnh, thấy bước nào đi bước đó vậy.”
“Em đi chuẩn bị dây gai để đề phòng vạn nhất đi.”
Hạ Thiên Vũ gật đầu: “Em đi lấy đây.”
Hạ Quang Thần vừa uống trà vừa nói chuyện với Gia Cát Phong, thậm chí còn chơi cờ vây.
“Cháu thật là hiểu biết và tài năng, đến cờ vây mà cũng chơi hay như vậy.”
Gia Cát Phong đắc ý, giơ tay lau mồ hôi trên trán, không hiểu vì sao càng lúc càng thấy nóng.
Anh ta chỉ cười ha ha: “Nhưng cháu thấy kỹ năng chơi cờ của ông Hạ rất bình thường, nhanh như vậy mà đã bị cháu thắng rồi.” ωω
Hạ Quang Thần khiêm tốn nói: “So với cháu, thì ta quả thật đã già rồi.”
“Có điều ta vẫn muốn nói….việc liên hôn của hai nhà chúng ta là do ông của cháu yêu cầu….”
“Cứ như vậy mà giải trừ phía ông của cháu không có vấn đề gì chứ?!”
Gia Cát Phong nói: “Hay là như vậy, chúng ta thiết lập lời nói như là chứng cứ đồng ý cho cả hai bên.”
------
Dịch: MBMH Translate