“Đến lúc đó ông của cháu cũng không có gì để nói nữa.”
Hạ Quang Thần vẻ mặt đau lòng, giơ tay đấm vào ngực: “Cái này…..”
“Ta thật cảm thấy hơi có lỗi với cháu gái bảo bối của ta, cứ như vậy khiến nó mất đi tấm chồng như ý.”
Ông liên tục than thở mấy tiếng.
“Thiên Hạo à, chuẩn bị bút giấy mực và dấu đỏ cho chúng ta.”
Rất nhanh Hạ Thiên Hạo đã đem bút giấy mực, dấu đỏ đặt lên bàn.
Thương gia đơn giản.
Trải qua sự đồng ý của đôi bên, hôn nhân của hai nhà được hủy bỏ theo sự yêu cầu đơn phương của Gia Cát Phong, và được ký thành ba bản.
Một bản ở Hạ Gia, một bản do Gia Cát Phong giữ, còn một bản là cho người làm chứng Nhậm Chính An giữ.
Nhậm Chính An vô cùng vui mừng cười nói với Gia Cát Phong: “Chúc mừng anh Phong lại lần nữa trở thành người tự do trong hôn nhân.”
“Nam tử hán đại trượng phu, thiên hạ nơi nào không cỏ lạ, cớ gì nhớ mãi một nhành hoa.”
Gia Cát Phong cũng rất cám ơn mà nhìn Nhậm Chính An: “Hôm khác mời anh đi uống vài ly rượu.”
Hạ Quang Thần cầm tờ giấy xác nhận giải trừ hôn ước, trong lòng vui không tả nổi, cuối cùng cũng giải quyết xong việc này.
Đến lúc đó ông già Gia Cát cũng không thể làm gì ông, dù sao cũng là do cháu trai thông minh của ông ta yêu cầu giải trừ mối liên hôn này.
Nhà họ Hạ không hề ép buộc.
Hạ Quang Thần cẩn thận cất tờ giấy xác nhận đi.
Càng cười một cách không kiêng nể gì, suýt nữa thì nhảy cẫng lên.
“Vui, hôm nay thật là vui, tiếp theo các người tự giải quyết đi, ta đi ra ngoài đây.”
Ba anh em Hạ Thiên Hạo bưng rượu ra, nâng ly cùng nhau chúc mừng.
Gia Cát Phong có vẻ bối rối
Tại sao nhà họ Hạ lại trông vui vẻ còn hơn mình khi mối liên hôn của hai nhà bị giải trừ.
Ba anh em họ Hạ thậm chí còn khoác tay nhau hát và uống rượu.
“Thế giới này chỉ có em gái là tốt nhất, đứa trẻ không có em giống như cọng cỏ”
“Ấy ! Ấy ! Ấy ! Phong thiếu anh muốn làm gì!” Nhậm Chính An nhìn Gia Cát Phong với vẻ mặt khó hiểu.
“Dựa gần tôi như vậy không thấy nóng hay sao?!”
Sắc mặt của Gia Cát Phong lúc này rất đau khổ, vẻ mặt chịu đựng, biểu tình còn có một chút hạ lưu.
Anh thậm chí còn đặt tay lên sờ mó bộ ngực rắn chắc của Nhậm Chính An.
“Tôi…tôi cũng không biết tôi bị làm sao….cơ thể có chút khó chịu…..”
“Nhưng mà…tôi đột nhiên cảm thấy anh Chính An thật là đẹp trai.”
Khi Nhậm Chính An nhìn thấy bộ dạng khốn khổ của anh ta, toàn thân đột nhiên nổi da gà.
Nếu đối phương là một cô gái xinh đẹp thì đương nhiên anh ta sẽ thích.
Nhưng đối phương lại là một người đàn ông! ! !
Nhậm Chính An suýt chút thì muốn ói, định kéo anh ta ra nhưng Gia Cát Phong đã ôm chặt lấy anh.
“Mẹ kiếp! Phong thiếu anh không sao chứ! Ông đây là nam đó! Không thích cái khẩu vị này”∑(??Д
Lúc này Gia Cát Phong đã không còn áp chế dược tính.
Sống chết ôm lấy Nhậm Chính An, cố gắng hôn môi lên gương mặt của Nhậm Chính An.
“Chết tiệt…..Anh đừng qua đây! Tôi sẽ giết người đó!” Nhậm Chính An bắt đầu khóc như ma tru như sói.
Không ngừng thử đẩy đôi tay của Gia Cát Phong ra.
Nhưng mà không biết đối phương lấy sức lực ở đâu ra, đẩy như thế nào cũng không nhúc nhích.
“He he he….Cho tôi hôn một cái được không, tôi đột nhiên cảm thấy rất là muốn hôn anh….đúng rồi còn có các người…..”
Gia Cát Phong nhướng đôi mắt dâm đãng nhìn ba anh em Hạ Thiên Hạo đang cúi người nôn mửa.
Tất cả bọn họ đều sợ hãi đến mức lùi hơn mười bước đến cửa.
Hạ Minh nói với vẻ mặt kinh hãi và chán ghét.
“Thiên Vũ, cái 【Nhất Nhật Tang Mệnh Tán】là muốn chúng ta chết chung có phải hay không!”
"Ông đây chưa bao giờ chứng kiến cảnh tượng kinh tởm như vậy trong đời".
“Sợ rằng mình sẽ sống trong sự ám ảnh này cả đời mất.”
Hạ Thiên Vũ cũng che miệng; “Chúng ta mau rời khỏi đây đi, một lát nữa khung cảnh sẽ càng khó tả hơn.”
Hạ Thiên Minh gật gật đầu: “Anh cũng nghĩ vậy, 36 kế chạy là thượng sách.”
Nói xong liền kéo Hạ Thiên Hạo vẫn đang ngây ngốc đứng đó rời đi.
“Anh hai còn không mau đi, không lẽ nào thích khung cảnh này sao.”
Nhậm Chính An nhìn Gia Cát Phong sắp hôn tới, anh ta muốn chết, nước mắt sợ hãi chảy ra.
Nhìn thấy ba anh em nhà họ Hạ muốn bỏ đi liền khóc rống lên.
“Nè nè nè! Các người không nói vũ đức mà quăng ông ở lại đây sao.”
“Nhất định là ba anh em các người giở trò! Mau mau cứu tôi đi!”
“Cầu xin các người hu~hu o(╥﹏╥)o” Anh ta một bên vừa cầu xin vừa giơ nắm đấm vào mặt của Gia Cát Phong.
Nhưng Gia Cát Phong hoàn toàn không để ý: “Nhân danh tình yêu, cho tôi hôn vài cái đi anh đẹp trai…….”
Nhậm Chính An thật sự là muốn chết.
Nếu như thật sự bị Gia Cát Phong làm gì đó rồi sau này anh ta làm sao dám ra ngoài gặp người khác nữa.
“Thiên Hạo! Tôi là anh họ của cậu đó! Cứu tôi với người em họ tốt Thiên Hạo của tôi” ??()
“Cậu nhẫn tâm bỏ tôi lại chịu sự tra tấn vô nhân đạo hay sao.”
“Cậu có thấy có lỗi với mẹ và cậu của cậu hay không!”
------
Dịch: MBMH Translate