Sở dĩ Hạ Thiên Hạo còn ở lại đây đương nhiên cũng là vì cứu Nhậm Chính An.
Dù sao bọn họ cũng là quan hệ anh em họ, mẹ của mình là em gái ruột của cha anh ta.
Nhưng mà anh vẫn thừa nước đục thả câu nói: “Anh nợ tôi một nhân tình.”
Nhậm Chính An gật đầu như gà mổ thóc: “Chỉ cần cứu tôi, cái gì cũng được…trừ lấy thân….”
Hạ Thiên Hạo suýt nữa thì nôn ra ngoài: “Mẹ kiếp, ai muốn anh lấy thân đền đáp chứ.”
Anh nhìn Hạ Thiên Vũ nói: “Sợi dây gai lúc nãy anh bảo em chuẩn bị đâu?”
“Mấy người chúng ta hợp lực trói Gia Cát Phong lại.”
Hạ Thiên Vũ có chút do dự nhìn Hạ Thiên Minh một cái, cuối cùng cũng cắn răng cùng Hạ Thiên Hạo đi lên trước ra tay.
Trải qua mấy phút cố gắng cuối cùng cũng hoàn toàn trói được tứ chi của Gia Cát Phong.
Nhậm Chính An có chút sợ hãi nhìn Gia Cát Phong lăn lộn trên mặt đất, bị nhét chiếc tất vào miệng phát ra âm thanh ô ~ ô ~ ô
Nhậm Chính An giơ tay lau mồ hôi trên trán, sợ hãi nói.
“Mẹ nó, danh tiếng của bổn công tử suýt nữa thì bị hủy rồi.”
“Các người rốt cục đã cho Gia Cát Phong ăn cái gì ? ? ?”
Hạ Thiên Vũ gãi đầu cười: “Chúng ta vẫn nên nghĩ cách làm sao giải quyết Gia Cát Phong đi.”
“Tôi nghe người bán nói sau khi uống thuốc này vào, nếu như không giải quyết, nín nhịn thì tác dụng của thuốc kéo dài rất lâu”
“Nghiêm trọng hơn còn ảnh hưởng đến tim gây tử vong.”
Hạ Thiên Minh nói: “Hay là chúng ta tìm cho anh ta tám mười công chúa cho vào phòng? Để anh ta giải quyết?”
“Chi phí do Thiên Vũ trả, dù sao thuốc này cũng do Thiên Vũ mua về.”
Hạ Thiên Vũ có chút do dự: “Có công chúa nào chịu nhận đơn hàng này sao?”
Nhậm Chính An nói: “Trên đời này không có ai làm khó tiền cả, chỉ cần cậu có tiền thì không có vấn đề gì.”
Hạ Thiên Hạo phẩy tay: “Cần gì phải phiền phức như vậy…..”
“Chúng ta khóa anh ta vào trong phòng này, sau đó thả một tay của anh ta ra, để cho anh ta tự giải quyết không phải là được rồi sao.”
“Tôi còn có thể miễn phí cho anh ta một vài bức áp phích của nữ thần quốc gia An Tư Tư nữa.”
Mấy người nhìn nhau cảm thấy kế hoạch được thông qua, còn có thể tiết kiệm được tiền đi kiếm công chúa.
Bốn người nhanh chóng ném Gia Cát Phong vào một căn phòng, ném vài tấm áp phích mỹ nữ vào đó rồi cởi trói cho một tay của anh ta.
Cuối cùng đem tất cả các cửa khóa lại…..ngay cả cửa sổ cũng đóng đinh lại.
Hạ Thiên Hạo vỗ vỗ bàn tay đầy bụi đất: “Được rồi, sáng mai chúng ta đến đây xem anh ta.”
Hạ Thiên Vũ hỏi: “Không có vấn đề gì chứ? Nếu anh ta trốn ra ngoài thì không hay.”
Hạ Thiên Minh nói: “Không sao đâu…..trừ khi anh ta là siêu nhân nếu không sẽ không trốn ra được.”
“Huống hồ không phải chúng ta thả một tay của anh ta, để anh ta tự mình giải quyết hay sao.”
Nhậm Chính An chắp tay với ba anh em bọn họ: “Hôm nay thật đúng là mở mang tầm mắt.”
“Đúng rồi không biết cô Tiểu Bạch có nhà không, tôi có thể nói chuyện với cô ấy không.”
Hạ Thiên Vũ nhìn Hạ Thiên Minh nói: “Anh ba, hay là chúng ta vẫn nên ném An thiếu vào trong phòng đi.”
Hạ Thiên Minh: “Anh đồng ý.”
Ánh mắt nham hiểm của hai người nhìn chằm chằm Nhậm Chính An, xoa xoa bàn tay vào nhau. (??°??д°
Nhậm Chính An bị dọa sợ liên tục lùi về sau, khóe miệng khẽ nhếch lên.
“Ha ha đùa thôi, tốt nhất là tôi nên đi thăm cô trước đã….tạm biệt.”
Ngày hôm sau.
So với những ngày khốn khổ của Gia Cát Phong khi điên cuồng ở trong phòng.
Gia Cát Vân ở bên đây vui vẻ hơn nhiều, sau bao ngày nổ lực cuối cùng anh ta cũng đã xin được wechat của Hạ Tiểu Bạch.
Anh nằm trong khách sạn ngắm nhìn người đẹp mặc váy xanh trong vòng bạn bè, cô trông cổ kính và thần thánh làm sao.
"Hóa ra cô ấy không chỉ thích đàn tranh mà còn thích viết lách và vẽ."
Trong video có thể thấy nàng tiên quyến rũ trong bộ quần áo màu xanh lá cây, với vòng eo thẳng tắp, bàn tay ngọc mài mực viết chữ, làn gió thổi tung hàng nghìn sợi tóc.
Một người một bút, giống như cùng một đoạn tre xanh, cao gầy, độc lập với thế giới, đẹp đến mức không giống ở nhân gian.
Gia Cát Vân càng mở cửa càng hưng phấn, thậm chí nắm tay không được.
Cuối cùng sau một hồi đấu tranh tư tưởng.
Anh ta vẫn lấy hết can đảm chuẩn bị mời Hạ Tiểu Bạch đi ăn cơm.
Sau đó tỏ tình với cô ấy.
Gia Cát Vân trực tiếp cầm điện thoại lên, mở WeChat của Hạ Tiểu Bạch, chỉ nhìn ảnh đại diện xinh đẹp trong WeChat, anh ta lại cảm thấy có chút sợ hãi.
Gia Cát Vân gõ đầu chính mình thầm mắng.
“Gia Cát Vân à mày không phải nói mình là lãng tử tình trường hay sao? Tại sao ngay cả một cô gái cũng không dám hẹn!!?”
“Nhưng…nhưng mà cô ấy thực sự là quá hoàn mỹ rồi, hoàn mỹ đến mức chỉ dám đứng ở xa nhìn mà không dám khinh nhờn.”
“Mẹ kiếp, Gia Cát Vân hèn nhát, mày thật là hèn nhát!”
Gia Cát Vân ở trong phòng đi qua đi lại.
Cuối cùng, anh ta bất chấp gửi tin nhắn mời Hạ Tiểu Bạch đi ăn cơm.
Sau đó đem điện thoại chôn xuống gối, tim đập thình thịch, hoàn toàn không dám đối mặt với điện thoại.
------
Dịch: MBMH Translate