- Nếu các hạ nhất quyết muốn dùng kiếm thật vậy ta nhận thua là được.
Căn bản Koyama Akane không hề có chút xoắn xuýt về việc này, dứt khoát đáp lời.
Yamada thực sự rất vội vàng, cái gọi là đến đây tỷ thí chỉ là giả dối, giết người mới là thật. Chỉ có giết Koyama Akane thì hắn ta mới có thể bù đắp lỗi lầm đêm qua, nếu không hắn sẽ là tội đồ của lãnh địa Choshu. Mặc dù không còn khắc nghiệt như thời Chiến Quốc, ngoại trừ những tên điên Shinsengumi kia ra, không có ai động một chút là muốn mổ bụng. Thế nhưng hắn làm Mạc phái mất mặt như vậy cũng khó có thể tiếp tục lăn lộn trong đó được nữa.
Yamada đảo mắt, cuối cùng ánh mắt rơi vào bàn thờ tổ của võ đường bên kia, một kiếm dứt khoát chém bài vị lăn trên mặt đất.
Vẻ mặt của Koyama Akane cuối cùng cũng thay đổi, mày liễu dựng lên.
- Các hạ đừng có hiếp người quá đáng! Ngươi cho rằng võ đường Koyama ta không người sao?
Vừa nói, cô vừa bước đến giá vũ khí duy nhất chứa kiếm thật.
Cô lấy xuống thanh kiếm trên cùng.
Yamada hài lòng với kết quả, nhìn thấy Koyama Akane cuối cùng cũng chấp nhận tỷ thí, tảng đá lớn trong lòng hắn cũng rơi xuống, cười lạnh nói.
- Hôm nay để ta lãnh giáo Koyama Aikirashin của ngươi một chút nào.
Nhưng ngay sau đó một giọng nói vang lên.
- Chờ đã.
Mọi người có mặt men theo giọng nói nhìn lại, nhìn thấy Trương Hằng, một người không có chút cảm giác tồn tại, cũng chưa từng lên tiếng. Mọi người đều cảm thấy lạ, ngay cả Yamada cũng không để ý đến Trương Hằng hôm qua cũng ở đó, hắn còn cảm thấy lãng nhân này ăn mặc thật kỳ quái, chẳng biết chui từ đâu ra.
Chỉ có Matsuo và Takahashi là hơi thay đổi sắc mặt sau khi nhìn thấy Trương Hằng, họ dường như đang nhớ lại một chút hồi ức tồi tệ nào đó, trong khi Takeuchi và một samurai khác nhìn tên lãng nhân kỳ lạ này với vẻ thích thú.
Trương Hằng rất khó khăn mới thuê được một ngôi nhà ưng ý để đặt chân lại kinh đô, hắn không muốn vừa mới thuê phòng được hai ngày chủ nhà đã bị giết chết, đến lúc đó lại không biết căn nhà này thuộc về ai. Hắn đi đến chỗ Koyama Akane nhỏ giọng nói.
- Ngươi không thấy hắn đang cố tình chọc giận ngươi à. Đừng bị hắn lừa, ngươi không phải đối thủ của hắn đâu.
Koyama Akane rơi vào im lặng khi nghe những lời đó, cô lớn lên trong võ đường, mắt nhìn người cũng rất chuẩn. Tối qua sau khi giao đấu với Yamada cô đã biết hắn mạnh hơn, nhưng hành động vừa rồi của đối phương thực sự đã đi quá giới hạn của cô. Võ đường này không chỉ là tài sản mà cha cô để lại, mà nó còn là những hồi ức lúc nhỏ còn sót lại của cô.
Cô tận mắt chứng kiến cha mình đã từng bước làm cho võ đường vô danh này trở nên nổi tiếng ở Kyoto. Lúc võ đường còn hưng thịnh, ngày nào cũng có người đến bái phỏng, nhưng từ khi cha qua đời đột ngột, võ đường cũng bắt đầu đi xuống, một lượng lớn thầy trò cũng vì vậy mà bỏ đi.
Không phải Koyama Akane không biết rằng một mình cô ấy không chống đỡ võ đường này, nhưng nàng trước sau vẫn không từ bỏ. Thời gian trước, cô khai giảng miễn phí còn kèm thêm cơm trưa mới có thể thu hút được một vài đứa nhỏ nhà nghèo, nhưng cũng vì vậy mà chi phí cho võ đường cũng nhiều hơn. Để giảm bớt gánh nặng tài chính cô đành ngăn ra một gian tiểu viện cho thuê.
Bây giờ cuối cùng cũng có dấu hiệu tiến triển, Koyama Akane không muốn quay lại điểm xuất phát vì một nhát kiếm của Yamada. Cô có thể từ bỏ những vật ngoài thân kia nhưng phải bảo vệ thật tốt võ đường duy nhất kia mà cha để lại cho cô.
Mà bây giờ là lúc võ đường Koyama suy yếu nhất, đám học sinh trước mặt đây vẫn còn là con nít. Bọn chúng mới nhập học được mấy tháng, không có kinh nghiệm thực chiến gì, đối mặt với vấn đề cũng chỉ có cô đứng ra, mà chuyện này cô cũng phải tự mình xử lý.
Koyama Akane gật đầu với Trương Hằng.
- Cảm ơn, ta đã biết.
Trương Hằng muốn nói điều gì đó khác, nhưng Koyama Akane đã nhìn về phía Yamada ở đối diện.
- Ta đã chuẩn bị xong. Mong các hạ chỉ giáo.
Yamada đã chờ câu nói này của Koyama Akane từ lâu, nhìn thấy đối phương cuối cùng cũng đồng ý tỷ thí, khuôn mặt u ám của hắn rốt cục lộ ra một chút vui mừng.
Lúc này những người khác đã tự giác nhường qua một bên, tạo thành một khoảng đất trống ở giữa cho hai người.
Chỉ có Takeuchi và Trương Hằng là vẫn còn đứng đó, Takeuchi cũng có vẻ rất hào hứng, vui tươi hớn hở nói.
- Thật là tốt. Cuối cùng chúng ta cũng được thể chiêm ngưỡng phong cách Oishi Shinkage của Yamada huynh rồi.
Hắn nói xong cũng chậm rãi lui vào trong góc.
Yamada thầm mắng một tiếng vô sỉ. Lúc trước đã mang danh dự võ sĩ Choshu vào trận tỷ thí đã đành, Takeuchi dường như còn chưa đã nghiền còn bồi thêm cạnh tranh giữa hai phong cách. Cứ như vậy làm cho áp lực tâm lý của hắn ngày càng lớn, mà phong cách Oishi Shinkage của Yamada tu luyện lại là khoái kiếm, đánh thời gian dài dễ làm cho tâm tình không ổn định. Takeuchi ngoài mặt là thổi phồng phong cách Oishi Shinkage của hắn, thực ra là mượn cơ hội để nhiễu loạn tâm thần.
Không hổ danh là người tu luyện kiếm pháp Shingyoto-ryu, hắn chú ý đến mọi sự biến hóa, tận dụng bất cứ thủ đoạn ghê tởm nào.
Tuy nhiên, Yamada dù sao cũng là người đã từng trải qua biến cố Cấm Khẩu, đã thấy hết sóng gió nên không dễ bị ảnh hưởng như vậy. Chưa kể tâm tình của hắn chỉ bị ảnh hưởng khi thực lực hai người tương đương nhau, nếu so sánh sự chênh lệch giữa hắn và Koyama Akane, chỉ cần hắn không uống say thì trận chiến này hắn thắng chắc.
Thấy chỉ có Trương Hằng vẫn chưa rời đi, Yamada vung thanh kiếm trong tay và thúc giục.
- Cút nhanh, nếu không... ta chém cả ngươi luôn bây giờ!
Như thể không nghe thấy, Trương Hằng lại nói với Koyama .
- Nếu đánh không lại phải nhận thua ngay lập tức. Ngươi không chống lại được mà chỉ cần sơ suất một chút thì cả cái võ đường này cũng không mở nổi đâu.