Trong thời đại này, sự phân biệt đối xử phổ biến đối với công nhân Trung Quốc không phải là chuyện gì mới mẻ và đừng nghĩ rằng sự phân biệt đối xử này chỉ đơn giản là nói suông, Trương Hằng không biết câu chuyện mà gã đàn ông như gấu trước mặt kể có phải là thật hay không nhưng hắn thực sự đã đọc một số trường hợp thực tế tương tự.
Ngay tại miền Tây vào thế kỷ XIX, có người chỉ vì không thích người da đen mà đã nổ súng giết chết một chàng cao bồi da đen, trước khi cảnh sát trưởng đến thì đã bỏ trốn, sau đó đổi tên đổi họ chạy đến thị trấn khác uống rượu, lại nhìn thấy một người da đen trong quán rượu, không kìm được, lại rút súng bắn chết đối phương, sau đó bị cảnh sát bao vây bắn chết.
Những chuyện tương tự như vậy ở miền Tây thực sự không đếm xuể.
Đây vốn dĩ là nơi mà đạn dược có giá trị hơn lý lẽ, mỗi người đều là một bộ hiến pháp biết đi, luật pháp của ai có hiệu lực hơn thì phải xem đạn của ai nhanh hơn.
Trương Hằng không hề tức giận, thực tế hắn rất có thể hiểu được suy nghĩ của đối phương, hắn một mình đến quán rượu, vừa khát vừa mệt, trên người cũng không có vũ khí, đừng nói là súng ống mà ngay cả một con dao nhỏ cũng không có, còn nhìn lại phía đối diện, có bảy người, bảy người đàn ông vũ trang đến tận răng, người cao ngựa lớn, lại đang say khướt, trong hoàn cảnh như vậy, rất khó để không tìm chút thú vui nào đó để khiến mình vui vẻ hơn.
Trương Hằng không thể không thừa nhận rằng, ngay từ đầu hắn đã đi sai hướng, ở một nơi hỗn loạn đối mặt với những kẻ côn đồ mà cố gắng tỏ ra thân thiện thì không có ý nghĩa gì nhưng không sao, giao tiếp với bọn côn đồ và kẻ gian vốn là sở trường của hắn, có lẽ vì hắn đã rời khỏi Phó Bản Cánh buồm đen quá lâu, lâu đến mức hắn gần như quên mất cách xử lý tiêu chuẩn khi gặp phải những chuyện như thế này.
Sau đó, Trương Hằng cầm lấy một chiếc ly rượu rỗng trên quầy bar, nâng ly với gã đàn ông như gấu kia: "Ta kính ngươi một ly này, để ta nhớ lại những ngày tháng cũ đáng nhớ."
Ngay khi gã kia thắc mắc Trương Hằng dùng một chiếc ly rượu rỗng để chúc mừng như thế nào thì ngay sau đó hắn ta đã thấy chiếc ly rượu rỗng đó không ngừng phóng to trước mắt mình.
Trương Hằng trực tiếp úp chiếc ly rượu đó vào mặt gã đàn ông như gấu, sau đó đấm vào đáy ly, khoảnh khắc tiếp theo hắn nghe thấy tiếng xương sống mũi gãy.
Những người còn lại trong quán rượu đều kinh ngạc trước cảnh tượng bất ngờ này, rõ ràng là khoảnh khắc trước họ còn đắm chìm trong bầu không khí vui vẻ, trong chớp mắt đồng bọn của mình đã bị đánh, người đàn ông Trung Quốc trước mắt này chẳng lẽ là một kẻ mù sao, không nhìn rõ tình cảnh của mình sao? Người bình thường trong hoàn cảnh như vậy không phải đều nên ngoan ngoãn cúi đầu sao, sao lại có thể ra tay trước.
Nhưng phản ứng của họ cũng rất nhanh, gã chơi súng trường đã cầm súng trường trên tay lên ngay lập tức, tuy nhiên động tác của Trương Hằng nhanh hơn, trong quá trình gã đàn ông như gấu bị chiếc ly thủy tinh đập vào và ngã ngửa ra sau, Trương Hằng đã rút khẩu súng lục bên hông ra.
Hai người gần như cùng lúc giơ súng lên nhưng Trương Hằng vẫn nhanh hơn nửa giây, khi hắn bóp cò, đầu của gã cầm súng trường nổ tung một tràng hoa máu, lập tức nằm vật ra bàn không thể nhúc nhích.
Sau đó, Trương Hằng lại chuyển họng súng sang bàn chơi bài, trong đó một gã Râu Quai Nón và một gã gầy lúc này cũng rút súng lục ra, Trương Hằng không quan tâm đến gã gầy, bắn trúng tim gã Râu Quai Nón trước khi hắn ta kịp nổ súng, đồng thời gã gầy cũng bóp cò, tuy nhiên có lẽ vì căng thẳng, viên đạn sượt qua người Trương Hằng bay vào giá rượu sau lưng hắn.
Trương Hằng thậm chí không chớp mắt, chuyển họng súng bắn chết một người khác bên cạnh gã gầy, lúc này gã chơi dao đã xông lên, con dao sáng loáng chỉ cách ngực Trương Hằng chưa đầy vài cm, đồng thời gã gầy cuối cùng cũng ngắm trúng hắn.
Trong tình huống phải lựa chọn một trong hai nhưng gần như đều chắc chắn phải chết này, Trương Hằng vẫn bình tĩnh, hắn chọn gã cầm dao, tuy nhiên ngay khi bóp cò, bản thân Trương Hằng cũng lao về phía lưỡi dao.
Cuối cùng, ngay khi con dao sắp đâm trúng hắn, viên đạn đã cướp đi mạng sống của kẻ cầm dao trước, còn họng súng của gã gầy cũng bị xác của đồng đội chặn lại.
Trương Hằng từ từ đưa viên đạn khác vào giữa trán đối phương.
Tiếng súng đánh thức gã say rượu đang ngủ say ở góc tường, tuy nhiên khi hắn ta mở mắt ra và phát hiện đồng bọn của mình đã ngã xuống, hắn ta há hốc mồm, vẻ mặt như vừa nhìn thấy ma nhưng may là sự bối rối của hắn ta không kéo dài được bao lâu, rất nhanh Trương Hằng đã tặng hắn ta viên đạn cuối cùng.
Đây chỉ là chuyện xảy ra trong vài giây, nếu không tận mắt chứng kiến, có lẽ không ai tin được rằng bảy người đàn ông toàn thân vũ trang sẽ bị một người đơn thương độc mã tiêu diệt trong nháy mắt.
Trương Hằng ném khẩu súng lục đã hết đạn trong tay đi, lại nhặt khẩu súng trường đòn bẩy trên mặt đất, sau đó giơ súng lên bắn một phát vào ông chủ quán rượu.
Cơ thể của ông ta bị bắn bay thẳng ra ngoài, đập vào giá rượu, trong mắt ông ta tràn đầy vẻ khó tin, dù sao ông ta mới vừa sờ đến khẩu súng lục dưới quầy bar, còn chưa kịp nổ súng vào Trương Hằng thì đã bị đối phương ra tay trước một bước.
Trương Hằng thở dài, lên tiếng: "Đã làm người điếc thì cứ làm cho trót đi, tại sao lại phải xen vào chứ?"
Đáng tiếc là ông chủ quán rượu đã không nghe thấy câu nói cuối cùng của hắn.
Trương Hằng cầm một chiếc cốc mới trên quầy bar, sau đó lại đi đến bàn chơi bài, rót cho mình một ly rượu whisky, uống cạn, cuối cùng cũng bổ sung thêm một ít nước cho cơ thể, sau đó hắn kéo một chiếc ghế, cầm ly rượu whisky đến trước mặt gã đàn ông như gấu bị gãy mũi.