Đơn xin điều chuyển vị trí của Kiều Trúc cuối cùng được phê duyệt thành điều động tạm thời, không có thời hạn điều động. Điều này có nghĩa là có thể điều động dài hạn, cũng có thể điều động ngắn hạn, có thể sẽ luôn ở vị trí điều động, cũng có thể ngày mai sẽ được điều trở lại. Ba người còn lại trong văn phòng đều rất ngạc nhiên, cảm thấy quá đột ngột. Kiều Trúc không tiện giải thích, chỉ có thể nói là do lãnh đạo sắp xếp. Vì là điều động tạm thời, không phải điều chuyển vị trí, nên Dao Dao và những người khác tuy ngạc nhiên, nhưng nghĩ Kiều Trúc sẽ sớm quay lại, nên không có vẻ gì là đặc biệt buồn bã. Kiều Trúc mỉm cười, không nói gì thêm, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, có lẽ cô sẽ không bao giờ có thể quay lại bên cạnh Từ Nam Tang nữa. Dự án mà Kiều Trúc được điều động tham gia là chương trình tuyển dụng sinh viên tốt nghiệp mùa thu toàn cầu lần thứ 26, hiện tại người phụ trách chính đang ở Quảng Châu, vì vậy sau khi bàn giao công việc, Kiều Trúc sẽ bay đến Quảng Châu để tập hợp với các thành viên khác trong nhóm. Công việc của cô không thể bàn giao hết trong thời gian ngắn được, chỉ có thể bàn giao một phần những việc quan trọng tại chỗ trước, còn lại thì đợi đến khi cần dùng thì nói sau, dù sao cô cũng không phải nghỉ việc, nên thời gian bàn giao sẽ thoải mái hơn rất nhiều. Người phụ trách bên Quảng Châu biết cô được điều động, lập tức gọi điện thoại tới, lịch sự hỏi han một hồi, sau đó đề nghị cô đến Quảng Châu sớm để tập hợp với đồng nghiệp trong nhóm dự án. Nói lịch sự là đề nghị, nhưng thật ra là yêu cầu cô đến sớm. Vì vậy Kiều Trúc dành hai ngày để bàn giao công việc, sau đó vào ngày thứ ba đã mua vé máy bay và bay đến sân bay vào buổi tối hôm ấy. Thư ký Vương, thư ký Cao và Dao Dao lái xe đưa cô đến sân bay, trên đường Dao Dao còn cằn nhằn đối phương giục gấp quá, thư ký Cao vừa lái xe vừa hỏi cô đã mang đủ đồ chưa, nếu gặp phải chuyện gì ấm ức thì nhớ nói với họ. Đến sân bay, thư ký Vương tìm cơ hội ở riêng với Kiều Trúc một lúc, anh ta kéo vali cho cô, cau mày nhìn cô, nói: “Hay là em nói với sếp Từ một tiếng đi, đổi người khác điều đi, thân thể em như vậy có ổn không?” Kiều Trúc sờ sờ bụng, nói: “Không sao đâu anh Vương, em sẽ chăm sóc tốt cho bản thân mình.” Thư ký Vương không hiểu nổi tại sao sếp Từ lại đột nhiên điều Kiều Trúc đi bộ phận khác, theo anh ta thấy, Kiều Trúc vẫn luôn là thư ký mà sếp Từ rất coi trọng, anh dùng cô nhiều như vậy, sao lại đột nhiên muốn điều cô đi. Thư ký Vương nhớ đến thư ký Cao thường xuyên than phiền Kiều Trúc chọc sếp Từ tức giận, lúc này ngẫm lại cũng thấy có chút đạo lý, liền nói với Kiều Trúc: “Chẳng lẽ em lại chọc sếp Từ tức giận rồi à?” Trước đây Kiều Trúc chưa bao giờ thừa nhận, lần này, cô im lặng vài giây, cười khổ nói: “Haiz, đoán đúng rồi, em và sếp Từ xảy ra chút mâu thuẫn, là em chủ động xin điều đi, em sợ anh ấy nhìn thấy em mỗi ngày sẽ không thoải mái.” Thư ký Vương giật mình, còn muốn nói gì đó, thì thấy Kiều Trúc vẫy tay, nói: “Anh Vương, đừng hỏi nữa, em cũng không nói rõ được, không sao đâu, đừng lo lắng cho em, em phải vào trong rồi, em đi đây.” Kiều Trúc nhận lấy hành lý, vẫy tay chào tạm biệt anh ta, sau đó xoay người đi vào cửa kiểm tra an ninh. Ngồi trên máy bay, ánh hoàng hôn buổi chiều tà vẽ lên một mảng mây ráng rực rỡ, những đám mây trắng nhuộm viền vàng lơ lửng bên dưới máy bay. Kiều Trúc cảm thấy rất mệt mỏi, nhắm mắt lại muốn ngủ một lát, nhưng vừa nhắm mắt lại đã không nhịn được mở điện thoại ra xem. Trong điện thoại, WeChat, nhật ký cuộc gọi và email của Từ Nam Tang, tất cả liên lạc giữa họ đều bị cắt đứt, cho đến khi Kiều Trúc rời đi, vẫn không gặp lại Từ Nam Tang. Anh đang làm gì? Vẫn đang ở bệnh viện chăm sóc Diêu Nhược Trừng sao? Anh có nhớ cô không, có căm ghét cô, chán ghét cô không? Chắc là có, chắc là có. Ngày hôm đó nếu cô xuống gặp anh thì tốt rồi, cô thật sự rất muốn gặp anh. Kiều Trúc che mắt lại, không muốn để mình khóc nữa, nhưng trái tim cô như ngâm trong chua xót, đau đến mức cô thường xuyên khó thở. Phải làm sao đây, cô cũng không muốn khóc, nhưng cô không có cách nào, cô thật sự không còn cách nào nữa rồi. Máy bay hạ cánh lúc mười giờ tối, Kiều Trúc kéo vali bước vào thành phố phồn hoa xa lạ này, trước mắt đều là cảnh đẹp, nhưng trong lòng lại đầy vết thương. Người phụ trách hội chợ tuyển dụng toàn cầu họ Hứa*, nhưng là Hứa trong Ngôn Ngọ, lẽ ra Kiều Trúc nên gọi ông ta là “sếp Hứa” như những người khác, nhưng Kiều Trúc lại không sao mở miệng được. *Hứa 许 (xǔ) và Từ 徐 (xú) phát âm khá giống nhau. 许 ghép giữa 讠 (Ngôn) và 午 (Ngọ). Mười một giờ rưỡi đêm, Kiều Trúc đến khách sạn đã được sắp xếp, gặp vị sếp Hứa này trong khách sạn. Hứa Giang hơn năm mươi tuổi, ngũ quan cũng được, nhưng hơi hói đầu, theo lời ông ta nói là do công việc tuyển dụng quá mệt mỏi, may mà tập đoàn cuối cùng cũng điều cho ông ta một trợ lý có khả năng như Kiều Trúc, nếu không thì tóc sau gáy của ông ta cũng không giữ được nữa. Kiều Trúc khách sáo với ông ta vài câu, Hứa Giang đưa một chiếc USB cho Kiều Trúc, nói: “Trong này là một số tài liệu tuyển dụng của những lần trước, cô xem trước đi, có chỗ nào không hiểu thì ngày mai có thể hỏi tôi.” Kiều Trúc nhận lấy USB, nói lời cảm ơn, lại khen ngợi thêm vài câu rồi mới về phòng khách sạn của mình. Đã gần mười hai giờ đêm, dạo này chất lượng giấc ngủ của Kiều Trúc không được tốt, buổi tối thường xuyên mất ngủ, cô biết mình đang mang thai, không thể cứ mãi đắm chìm trong những cảm xúc tiêu cực như vậy. Cô ngồi trên ghế sofa một lúc, hít sâu một hơi, chụp một bức ảnh cảnh đêm ngoài cửa sổ sát đất, sau đó đăng lên vòng bạn bè, kèm theo dòng chữ: Cảnh đêm Quảng Châu. Đã đến thì phải an tâm, không sao cả, cô vẫn còn công việc, còn có đứa bé trong bụng, mọi thứ đều tốt hơn rất nhiều so với hồi nhỏ không nơi nương tựa. Công việc tuyển dụng rất vụn vặt, quy trình phức tạp, vì liên quan đến những người bên ngoài công ty, nên mỗi bước trong quy trình đều phải chu toàn, chi tiết. Kiều Trúc mới vào làm, nên được phân công một số công việc điều phối nội bộ, chẳng hạn như đối chiếu danh sách vòng một vòng hai, thông báo tiến độ phỏng vấn cho ứng viên, sắp xếp lịch cho các chuyên gia trong kho nhân sự của ban phỏng vấn. Công việc điều phối thường xuyên phải giao tiếp với nhiều người, là công việc tốn nhiều công sức và thời gian nhất, hơn nữa lại không dễ nhìn thấy thành quả, không giống như tổ chức hội thảo giao lưu nhân tài, tổ chức một buổi là tính một buổi, cũng có cái để viết vào bản đánh giá hiệu quả công việc. Kiều Trúc cũng không thích giao tiếp với mọi người, tuy nhiên không thích thì vẫn không thích, nhưng cô lại rất giỏi. Nói chuyện với người thì nói tiếng người, nói chuyện với ma thì nói tiếng ma, vừa có thể tâm sự với người ta, cũng có thể suy nghĩ ở vị trí của người khác, Kiều Trúc chỉ mất hai ngày đã sắp xếp được lịch trình cho các chuyên gia trong kho nhân sự của ban phỏng vấn. Cô không vội vàng đưa lịch trình cho Hứa Giang, mà tranh thủ thời gian còn lại ông ta cho để tìm hiểu thêm về các khía cạnh khác của công việc tuyển dụng. Trong môi trường công sở, thông thường công việc lãnh đạo giao cho, cho năm ngày để hoàn thành, mà bạn chỉ dùng hai ngày đã xong, lãnh đạo nhận được chưa chắc đã khen ngợi, ngược lại sẽ cho rằng phải chăng bạn chỉ chú trọng tốc độ, chất lượng không cao. Giả sử tốc độ và chất lượng đều rất tốt, thì công việc sau này sẽ càng khó làm. Cùng một nhiệm vụ, lãnh đạo giao cho người khác năm ngày để hoàn thành, giao cho bạn hai ngày, nếu vượt quá thời hạn, lãnh đạo sẽ cho rằng bạn vốn có năng lực hoàn thành trong hai ngày, nhưng lại lười biếng trong công việc, mới dẫn đến việc chậm trễ. Kiều Trúc rất am hiểu cách thức làm việc nơi công sở, mới đến, giấu tài một chút mới có lợi cho sự phát triển sau này. Kiều Trúc đang lên kế hoạch cho tương lai, đột nhiên nhớ đến lời đánh giá của Lý Lê về mình, không khỏi cười khổ, cô đúng là một người có tâm cơ, có lẽ sẽ không bao giờ trở thành cô gái ngây thơ, đơn thuần được. Nhưng dù Kiều Trúc có nhanh nhẹn, có giỏi giang đến đâu, thì vẫn bận rộn suốt nửa tháng, cô phát hiện ra sức lực của mình không còn được như trước nữa, tính đến hôm nay, cô đã mang thai hai mươi tuần, tròn năm tháng, thai kỳ đã qua một nửa rồi. Miền bắc đã bắt đầu chuyển lạnh, Quảng Châu vẫn còn rất nóng, nếu ở miền bắc còn có thể mặc áo khoác để che chắn, nhưng bên Quảng Châu này vẫn mặc áo ngắn tay, chắc không bao lâu nữa, đồng nghiệp mới sẽ phát hiện ra cô mang thai. Kiều Trúc xoa bụng, ngẩn người một lúc trong công việc bận rộn, nghe thấy Hứa Giang bước vào phòng họp của khách sạn, vỗ tay ra hiệu cho mọi người, nói: “Hội chợ tuyển dụng của Nam Lý Công và Quảng Đại đã kết thúc thành công tốt đẹp, tối nay tôi mời khách, dẫn mọi người đi ăn một bữa thịnh soạn.” Trong phòng họp vang lên một tràng ồn ào phấn khích, Hứa Giang tiếp tục nói: “Đồng thời, để chào mừng hai đồng nghiệp mới của chúng ta, một người là Kiều Trúc đã cùng chúng ta chiến đấu nửa tháng nay.” Hứa Giang ra hiệu với Kiều Trúc, Kiều Trúc đành phải đứng dậy nói: “Chào mọi người, tôi không giới thiệu nhiều nữa, thời gian qua làm việc cùng mọi người rất vui, mong sau này được mọi người chỉ giáo thêm.” Hứa Giang gật đầu, tiếp tục nói: “Bây giờ xin chào mừng một đồng nghiệp khác, Mục Thần, đến đây.” Dương Mục Thần từ ngoài phòng họp bước vào, long trọng xuất hiện. Anh ta rất đẹp trai, vừa vào đã khiến các nữ đồng nghiệp trong phòng họp phải kìm nén tiếng thét chói tai, Dương Mục Thần nháy mắt với Kiều Trúc trong tiếng thét đó. Kiều Trúc: “…” Người này sao lại xuất hiện ở khắp mọi nơi vậy? Buổi tối vì có tiệc liên hoan, nên tan làm sớm hơn một chút, Kiều Trúc về phòng định nghỉ ngơi một lát. Họ làm việc trong phòng họp do khách sạn cung cấp, đi lên lầu là đến phòng, phòng của Kiều Trúc ở tầng mười lăm, khi đang đợi thang máy, Dương Mục Thần đứng bên cạnh cô. “Hình như cô không ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi.” Cánh cửa thang máy phản chiếu bóng dáng cao ráo của anh ta. Kiều Trúc nhìn thang máy, thản nhiên nói: “Có gì đáng ngạc nhiên sao?” Dương Mục Thần mỉm cười, cửa thang máy mở ra, bên trong có người khác, sau khi họ bước vào thì không nói chuyện nữa. Thang máy lên đến tầng 15, Kiều Trúc bước ra, Dương Mục Thần đi theo. Hành lang khách sạn trải thảm đỏ, Kiều Trúc dừng bước, nói: “Cậu Dương, không biết phòng của mình ở đâu sao? Cần tôi dẫn anh đi không?” Dương Mục Thần nói: “Mời tôi lên phòng cô ngồi một chút được không?” Kiều Trúc không hề dao động, nói: “Không tiện.” Dương Mục Thần một tay đút túi, nói: “Tin tức về Nam Tang, cô cũng không muốn nghe sao?” Ánh mắt Kiều Trúc lóe lên. Vài phút sau, Dương Mục Thần bước vào phòng Kiều Trúc. Anh ta đứng đó, nhìn Kiều Trúc cúi đầu thay dép lê, tháo tóc ra buộc lại thành kiểu thoải mái hơn, sau đó bưng cốc nước rót hai cốc, một cốc đặt trên bàn trà, bưng cốc còn lại ngồi xuống ghế sofa đơn bên cạnh. Dương Mục Thần nói: “Cô chỉ dùng nước để tiếp đãi tôi thôi sao?” Kiều Trúc cúi đầu nhìn ánh đèn phản chiếu trong nước, chậm rãi nói: “Tha hương nơi đất khách, tiếp đãi không chu đáo, nếu cậu Dương không hài lòng, có thể chuyển sang chỗ khác.” Dương Mục Thần cười một tiếng, nói: “Thú vị, cô là cô gái đầu tiên nói chuyện với tôi như vậy.” Vừa lạnh lùng kiêu ngạo vừa lịch sự, không kiêu căng cũng không tự ti, không vội vàng cũng không chậm chạp. Là kiểu người anh ta chưa từng gặp qua. Kiều Trúc không hứng thú với những trò của cậu ấm nhà giàu này, thấy anh ta không có ý định nói về chủ đề vừa rồi, liền ra lệnh đuổi khách, nói: “Cậu Dương, tôi phải nghỉ ngơi rồi.” Dương Mục Thần thấy mình có làm gì cũng không lay chuyển được cô, đành từ bỏ, mở điện thoại ra tìm một bức ảnh, xoay điện thoại cho cô xem, nói: “Ba ngày trước, Nam Tang và Diêu Nhược Trừng đã đính hôn.” Bức ảnh chụp cảnh Từ Nam Tang dìu Diêu Nhược Trừng đi trong đại sảnh khách sạn, đèn chùm pha lê lộng lẫy, ánh sáng rực rỡ, gương mặt nghiêng của người đàn ông mang vẻ thản nhiên, dìu cô gái xinh đẹp, khí chất hơn người, ung dung, tự tại. Anh không có vẻ tiều tụy như Kiều Trúc, cũng không có những đêm mất ngủ như cô, anh sống rất tốt. Kiều Trúc nhìn chằm chằm Từ Nam Tang trong ảnh, khi cảm thấy trước mắt dần mờ đi thì vội vàng cúi đầu xuống. Dương Mục Thần không nhìn thấy biểu cảm của cô, hơi nghiêng người tìm kiếm gương mặt cô, nói: “Cô không sao chứ?” Kiều Trúc vội vàng che mắt đứng dậy, quay lưng về phía anh ta, nói: “Tôi muốn ở một mình.” Giọng cô hơi khàn, “Để tôi ở một mình đi.” Dương Mục Thần do dự một chút, đứng dậy rời đi. Cánh cửa phòng đóng lại, phát ra tiếng “cạch”, Kiều Trúc buông tay đang che mắt xuống, nước mắt đã đầm đìa. Không sao đâu, không sao đâu, Kiều Trúc tự nhủ, ít nhất cô đã không đặt cược tất cả vào Từ Nam Tang, đánh cược vào tình cảm của anh dành cho cô, cô không mất mát gì, nên không cần phải đau lòng. Cô không cần phải đau lòng, không cần. Kiều Trúc vịn vào ghế sofa từ từ quỳ xuống đất, nước mắt lại không khống chế được mà rơi xuống sàn từng giọt, từng giọt. Cô không quá đau buồn, cô… cô chỉ là đang mang thai, tâm trạng không ổn định thôi. Dương Mục Thần đứng trong hành lang trống rỗng, điện thoại reo, anh ta nghe máy, Lê Tiểu hỏi anh ta đang ở đâu, rủ anh ta ra ngoài uống rượu. Lê Tiểu nói, Từ Nam Tang đã đính hôn, giấc mơ làm bà Từ của cô ta đã hoàn toàn tan thành bong bóng, may mà người sắp gả cho Từ Nam Tang không phải là con khốn Kiều Trúc kia, bây giờ cô ta vừa vui vừa buồn, cần tìm người uống rượu giải sầu. Dương Mục Thần nghe giọng nói trong điện thoại, im lặng một lát, nói: “Cậu đi chơi đi, chúc cậu vui vẻ.” Quay đầu nhìn cánh cửa phòng đóng chặt, cúp điện thoại. Khoảng thời gian này là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của Diêu Nhược Trừng, tuy chân trái bị thương, nhưng dù sao cũng không uổng phí tâm tư, người nhà họ Từ đã cùng bố cô ta ăn cơm, sau bữa cơm dì Lý Lê tặng cô ta một chiếc vòng cổ phiên bản giới hạn toàn cầu. Món quà đắt tiền này đại diện cho điều gì thì không cần nói cũng biết, tuy trên bàn ăn không nói rõ, nhưng bố cô ta đã âm thầm truyền ra ngoài ý tứ bữa cơm của hai nhà Từ – Diêu là bữa tiệc đính hôn, đã mấy ngày trôi qua rồi, nhà họ Từ không hề có ý định lên tiếng đính chính, điều này chứng tỏ họ cũng ngầm thừa nhận. Diêu Nhược Trừng mặc chiếc váy liền thân tinh xảo, ngồi trong thẩm mỹ viện cùng bạn thân chăm sóc da, ánh nắng rực rỡ chiếu lên khuôn mặt cô ta, chiếc vòng cổ trên cổ phản chiếu ánh sáng lấp lánh, chói mắt. Các bạn thân thốt lên kinh ngạc: “Nhà họ Từ quả nhiên là nhà giàu, ra tay thật là hào phóng, dễ dàng tặng một chiếc vòng cổ đắt tiền như vậy. Ghen tị quá đi! Trừng Trừng, cậu đeo lên đẹp quá.” “Cũng tạm, cũng không tặng gì nhiều”, trên mặt Diêu Nhược Trừng mang theo nụ cười, lời nói ra rất khiêm tốn, nhưng trong mắt lại không giấu được sự đắc ý và kiêu ngạo. Cô ta là nàng công chúa được nâng niu trong lòng bàn tay từ nhỏ đến lớn, vừa lòng đắc chí, tỏa sáng rạng ngời. Đây chính là cuộc sống mà cô ta muốn, là thứ cô ta đáng được hưởng, cô ta sẽ mãi hạnh phúc như vậy. Chiều tà đầu thu, màn đêm se lạnh, trên sân thượng ngoài trời, Từ Nam Tang ngồi trong bóng tối, bên cạnh anh không bật đèn, bóng tối càng làm nổi bật lên dáng người mơ hồ, bất động, gió đêm thổi qua, mùi rượu thoang thoảng lan tỏa trong đêm thu. Lý Lê vừa tham gia triển lãm nghệ thuật trở về, ngửi thấy mùi rượu, bà đi ra sân thượng, bất mãn nói: “Nam Tang, sao con lại uống rượu? Không phải bác sĩ đã nói tốt nhất con không nên uống rượu sao? Mẹ nhớ con cũng không thích uống rượu, sao tối nay lại có hứng thú vậy?” Từ Nam Tang im lặng trong bóng tối, rót một ly rượu vang đỏ uống cạn. Lý Lê bước tới ngăn anh lại khi ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người Từ Nam Tang, trách móc nói: “Đừng uống nữa, con đã uống bao nhiêu rồi?” Từ Nam Tang tránh tay bà đưa tới, đặt ly rượu lên bàn, im lặng vài giây sau, đột nhiên cười một tiếng, nhỏ giọng nói: “Mẹ, hôm nay con nghe được một chuyện rất buồn cười.” Lý Lê không biết tại sao, đột nhiên cảm thấy tim hẫng một nhịp. Từ Nam Tang cúi đầu chán nản rót rượu trong đêm tối, nói: “Sếp Vương của Công ty Dược phẩm Kim Kì chúc con trăm năm hạnh phúc, đính hôn vui vẻ.” Anh chậm rãi nói: “Con lại không biết bữa cơm đó là tiệc đính hôn của con.” Gió trong rừng cây nhỏ xào xạc, như tiếng khóc than ai oán. Từ Nam Tang ngẩng đầu, nhìn người mẹ cách đó vài bước, nói: “Con đang nghĩ rốt cuộc mình ngu ngốc đến mức nào, đến bây giờ mới biết hóa ra Diêu Nhược Trừng là vị hôn thê của con.”