Võ Đế ra vẻ thờ ơ, duy trì tư thế thoải mái giữa bầu trời rộng lớn.
Hắn ta vốn là một người có địa vị cao trong vũ trụ, hiếm khi đích thân ra tay trước mặt công chúng, nhưng điều đó không có nghĩa là hắn ta thiếu hụt kinh nghiệm thực chiến.
Trong bối cảnh văn hoá chiến giáp phổ biến khắp vũ trụ như hiện nay, những kẻ không có thực lực võ đạo cá nhân mạnh mẽ thì đều bị coi là vô năng kém cỏi. Vì lẽ đó, những người cầm quyền của rất nhiều nền văn minh đều sở hữu võ lực không thấp, ngay cả Đồng Thanh và Lôi Đình cũng phải nhiều lần phô diễn thực lực của chính mình để có thể thuyết phục được quần chúng.
Thân là một trong ba hoàng đế của nền văn minh Võ Tiên, Võ Đế cũng là một sinh mệnh cấp thần, hơn nữa còn có rất nhiều điều kiện bẩm sinh, vì vậy tự nhiên không yếu.
Hắn muốn tận dụng cơ hội hiếm có này, khoe ra thực lực của bản thân.
“Không tồi.” Đồng Thanh phát ra âm thanh nồng nhiệt, trong giọng điệu mang theo vẻ kính phục: “Không ngờ rằng Võ Đế lại lợi hại như vậy.”
Những sinh mệnh khác đều bày ra vẻ mặt chấn động, cũng như thể hiện tâm tình ngưỡng mộ thông qua ánh mắt.
Bất luận là nơi nào trong vũ trụ, kẻ mạnh vẫn luôn được tôn trọng tuyệt đối.
Võ Đế thoải mái đánh chém, thế nhưng lại bộc phát sát khí vô tận.
"Không nghĩ tới Vũ Đế khiêm tốn đến như vậy."
Đồ Vân vô cùng ngạc nhiên, ông ta có thể xác định Võ Đế chính là một trong những cường giả võ lực đứng đầu vũ trụ
Thủy Linh cũng không khỏi trở nên ngưng trọng. Nếu như gặp phải đối thủ có thực lực nhường này, cô ấy nhất định cũng phải dốc hết toàn lực để đối phó. Suy cho cùng, nền văn minh Hải Vô Tẫn cũng không có cường giả đỉnh cấp như vậy, bản thân cô ấy thậm chí vẫn còn thua kém một bậc.
Sai một ly đi ngàn dặm.
Thủy Linh nhìn sang Trần Mặc – sinh mệnh hình người mà lão sư luôn coi trọng. Cô ta không thể nhìn thấu đối phương, cũng như không nhìn thấy khả năng chiến thắng của hắn ta trong trận chiến lần này.
Trần Mặc thế mà không hề phản đối, giống như tự cho mình một nấc thang. Nhưng dựa trên sự hiểu biết của Thủy Linh đối với Trần Mặc, cô ấy cũng không biết liệu hắn ta có thực sự tự cho mình một nấc thang hay không? Hay lẫn vẫn có đủ tự tin để giành chiến thắng?
...
“Ngao Hầu đang tấn công chúng ta.” Một tên thuộc hạ chạy đến báo cáo.
Tin tức này khiến cho chiến bộ Câu Tuyên vốn đã khó khăn lại càng thêm khốn đốn.
Ngao Hầu là một vị tướng nổi tiếng của nền văn minh Ám Sâm Lâm, đồng thời cũng là người chỉ huy là chiến bộ Ngao thị – là một chiến bộ tinh nhuệ nổi tiếng của của nền văn minh Ám Sâm Lâm.
Thế nhưng cũng chỉ tinh nhuệ mà thôi.
Nếu như trong hoàn cảnh bình thường, chiến bộ Câu Tuyên căn bản sẽ không coi trọng loại đối thủ này. Nhưng trong hoàn cảnh hiện tại, bọn họ không thể nào tiêu hao thêm nữa, nếu không thì rất khó có thể trở lại khu vực Bạch Tinh.
Khác với Lỗ Trùng, thiên hà dễ công nhưng khó thủ.
Đối thủ có thể dễ dàng phá hủy các hành tinh bằng cách oanh tạc bom không gian, từ đó ép buộc quân đội phải rời khỏi căn cứ và chiến đấu trong không gian.
Toà thành Biên Vân không phải là căn cứ của chiến bộ Câu Tuyên, mà bọn họ không đủ khả năng tiến hành các cuộc chiến tranh tiêu hao, thậm chí còn bị cắt đứt con đường về nhà thông qua Lỗ Trùng bởi nền văn minh Tử Vi.
Câu Tuyên dám phát thề rằng đây là thất bại lớn nhất và xấu hổ nhất mà cô ta từng trải qua kể từ khi trở thành một vị tướng tinh đỉnh cấp, khiến cho tâm lý mạnh mẽ của cô cũng bị đả kích nhiều lần.
Nền văn minh Ám Sâm Lâm hỗn loạn, cho nên tuyệt đối không thể ở lại chỗ này, càng không thể các thế lực bên tinh vực Ám Sâm Lâm an ổn đóng quân ở toà thành Biên Vân, nếu không thì lại sẽ giống như kim đâm vào máu thịt.
“Chúng ta nên làm gì đây?” Tất cả thuộc hạ đều đang chờ đợi mệnh lệnh từ Câu Tuyên.
“Rời khỏi toà thành Biên Vân.” Câu Tuyên có chút phiền muộn.
"Đi đâu?"
“Hướng tới góc phần tư thứ sáu của thiên hà Hằng Sơn.” Câu Tuyên nhìn lên bản đồ ba chiều rồi nói.
"Ngoại trừ Lỗ Trùng tại thiên hà Mục Ô và Lỗ Trùng bị nền văn minh Tử Vi đánh chiếm, thì chúng ta nên đi đến Lỗ Trùng ở trong góc phần tư thứ hai của thiên hà Đại Dã – nơi rất gần khu vực Bạch Tinh của chúng ta." Một tên thuộc hạ quen thuộc với bản đồ vũ trụ nói.
“Chúng ta không thể tiếp tục nhắm vào Lỗ Trùng nữa rồi.” Câu Tuyên lắc đầu.
Nhiều tên thuộc hạ hai mặt nhìn nhau.
"Mọi thế lực đều đang tập trung binh lực để trấn thủ Lỗ Trùng, mà Lỗ Trùng lại có đặc điểm dễ thủ khó công! Theo ta được biết, Lỗ Trùng ở thiên hà Đại Dã đã bị Thiên Cực Thành chiếm cứ, cho dù chúng ta muốn chiếm được, cũng phải trả giá đắt." Câu Tuyên phân tích.
Họ không thể tiếp tục mất đi một nửa binh lực, nếu không thì cả đội sẽ bị tiêu diệt.
“Đi thôi.” Giọng nói của Câu Tuyên không thể nghi ngờ.