“Tỷ tỷ lo lắng tình huống dạ tập như lần trước?” Trương Vinh Phương trầm mặc, hỏi.
“Không chỉ thế. Cuối cùng con người đều phải nhìn về phía trước. Cho nên đệ nhìn thử xem, bây giờ chúng ta sống cuộc sống tốt hơn trước kia bao nhiêu?” Trương Vinh Du dang hai tay, trên mặt lộ ra mỉm cười chân thành.
“Đây cũng là kết quả chúng ta nỗ lực. Nhưng những thứ này còn chưa đủ.”
Nàng xoay người.
“Có một số việc, sức mạnh của chúng ta còn chưa đủ. Tư chất của bản thân ta không đủ, nhưng con trai ta còn có cơ hội. Để đạt được kết quả, có chút giá phải trả cũng không có gì lớn.”
Nàng duỗi hai tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay Trương Vinh Phương.
“Vinh Phương, ta thật sự không muốn, không muốn nhớ lại dáng vẻ của chúng ta ngày trước như thế, bị người khác xem thường, vì chút tiền thuốc khám bệnh mà cầu xin người khác khắp nơi.”
“Sức mạnh mà tỷ cần, ta có! Cho nên sẽ không khác với bây giờ đâu. Ta có thể bảo vệ tỷ.” Trương Vinh Phương chân thành nói.
“Đệ còn chưa hiểu sao? Ta không cần người khác bảo vệ. Con người sống trong thế giới này, vì sao người khác có thể đứng ở chỗ cao? Cao cao nhìn xuống tất cả? Vì sao bọn họ vừa ra đời đã mặc cẩm y ngọc thực, mà chúng ta lại phải liều mạng nỗ lực tất cả, mới có thể sống giống một con người?”
Trương Vinh Du nghiêm túc nói, trong đôi mắt đẹp thanh tịnh lưu động một cảm giác nào đó không tên.
“Vinh Phương, từ nhỏ đệ đã rất có chủ kiến, lúc trước cãi nhau với ta cũng đúng. Tỷ hiểu rõ, đệ có cảm ngộ của riêng mình, có ý nghĩ của mình. Nhưng ta cũng giống đệ. Mà bây giờ nhìn đi, đệ cũng tốt, ta cũng tốt, chúng ta đều sống rất tốt. Ta cũng nhìn thấy, đệ ẩn giấu rất nhiều bí mật, có thể còn mạnh hơn tưởng tượng của ta. Điều này rất tốt, thật đó. Điều này nói rõ suy nghĩ của chúng ta đều hữu dụng, đều có thể sống ra hình người trong thế đạo này. Cho nên,…”
Nàng dừng một chút.
“Cho nên rất nhiều chuyện, tỷ tỷ tự biết phải làm sao. Đệ đi đường của đệ, tỷ tỷ cũng có con đường của mình. Hai bên chúng ta cùng ủng hộ, nhưng không được quấy nhiễu lẫn nhau. Có được không?”
Trương Vinh Phương không phản bác được.
Cho tới hôm nay, hắn mới hiểu được rằng, tỷ tỷ Trương Vinh Du không phải là người chỉ lo lắng thân tình, đơn thuần thiện lương giống như ấn tượng trong lòng hắn.
Nàng còn một mặt khác mình không hiểu rõ – lòng dạ ác độc!
“Thực ra tỷ không cần như thế.” Hắn thở dài. “Bây giờ ta rất mạnh, mạnh hơn mọi người nơi đây, mạnh hơn tất cả mọi người trong cả phủ đệ! Tỷ đã không cần như thế, không cần nỗ lực nhiều như vậy cũng có thể sống một cuộc sống tốt hơn. Cho nên, chỉ cần tỷ nói một tiếng, ta sẽ giải quyết tất cả giúp tỷ. Kéo Tiểu Hoán Thanh quay về đây!”
“Vinh Phương. Không đủ, đó là con đường của đệ.” Trương Vinh Du lắc đầu.
“Làm sao mới tính là đủ?” Trương Vinh Phương hỏi lại.
“Ta không biết. Nhưng sắp rồi, rất nhanh nữa thôi…” Ánh mắt Trương Vinh Du mông lung, nhẹ giọng trả lời.
Có nhiều lúc, thực ra chính nàng cũng sắp không thể phân rõ nữa, nàng đang mượn danh nghĩa báo thù để trèo lên trên, hưởng thụ tất cả mọi thứ mình đạt được. Hay đơn thuần chỉ là vì báo thù mà tự nguyện nỗ lực tất cả.
Cảm giác của Trương Vinh Phương nhạy bén cỡ nào, mơ hồ nhìn ra trạng thái lúc này của tỷ tỷ.
Hắn trầm mặc thật lâu, hắn đã hiểu rằng chuyện của Tiểu Hoán Thanh không phải là ngọn nguồn nữa, đầu nguồn thực sự cơ bản là bản thân tỷ tỷ.
Nàng thật sự yêu thương đứa nhỏ của mình sao? Ngoài miệng nói vì muốn tốt cho Tiểu Hoán Thanh, nhưng bản thân lại trơ mắt nhìn đứa nhỏ rơi vào hoàn cảnh bây giờ, mà vẫn thờ ơ.
“Rất nhanh rồi sẽ tốt hơn thôi. Vinh Phương.” Trương Vinh Du cười nhu hòa, khuôn mặt vẫn xinh đẹp động lòng người giống như trước kia, nhưng giờ phút này, không hiểu sao lại mang theo thứ gì đó khang khác.
Trương Vinh Phương không nói thêm gì nữa, đột nhiên hắn chẳng còn dục vọng nói chuyện nữa.
Hắn cho là tỷ tỷ vẫn rất hiền lành, rất đơn thuần, chỉ là ngẫu nhiên có hơi tâm cơ.
Nhưng hôm nay, có lẽ là chỉ ảo giác của bản thân trong núi này, khiến hắn không để ý đến nhiều chi tiết của tỷ tỷ hơn nữa.
Cuối cùng con người sẽ xem nhẹ đi rất nhiều chi tiết của người hay vật quen thuộc nhất với mình, giống như dưới bóng đèn thì tối.
Hắn thở hắt ra.
“Ta hiểu rồi.”
“Được rồi, nói cũng nói xong rồi, Vinh Phương đệ đừng quan tâm đến chuyện Hoán Thanh nữa, nó sẽ lại khôi phục bình thường rất nhanh thôi, yên tâm đi.” Trương Vinh Du cười nói.
Trương Vinh Phương không trả lời, chỉ là quay người đi đến lối vào viện tử.
Lúc sắp bước đến cửa, hắn dừng lại lần nữa.
“Tỷ.”
“?” Trương Vinh Du ngẩng đầu.
“Mang con mình đi làm tiền đặt cược, có đáng giá không?” Trương Vinh Phương nói.
“Mỗi một người sinh ra đời, đều có tính mạng riêng của mình.”