Cứ như vậy thì chênh lệch giữa hai bên sẽ cực rõ ràng.
Lại thêm việc vốn dĩ tiên cơ ngăn địch của hắn đã trải qua đặc huấn của Đế Giang, sợ là bây giờ hoàn toàn không biết đã đạt đến trình độ nào.
Trương Vinh Phương đứng thẳng người, cẩn thận cảm nhận thay đổi trong thân thể, cũng không có phát hiện gì mới. Sau đó mới hít sâu một hơi, thả người nhảy lên, nhảy vọt xuống khỏi Nhân Tiên đài.
Dưới đáy phía dưới hẻm núi, vô số sương mù thuần trắng tràn ngập bốn phía.
Hắn vừa mới nhảy ra, cứ như rơi xuống biển mây, ngập vào trong đó.
Sương mù chung quanh không ngừng lướt qua, có lẽ là năm giây, có lẽ là mười giây.
Bộp!
Đột nhiên Trương Vinh Phương rơi xuống đất, hai chân mạnh mẽ giẫm trên mặt đất tạo ra hai hố đất lớn chừng một cái bồn tắm. Trực tiếp cắm vào trong đất sâu tới đầu gối.
Hắn rút hai chân ra, chỉ cảm thấy từ đầu gối đến bàn chân có hơi run lên, ngoài ra, không có tổn thương gì khác.
Giờ phút này, một bóng người đang chậm rãi đến gần từ sương mù.
Áo bào xám tay áo lớn, đầu đội tử quan, chính là Tiết Đồng đã ẩn cư nơi đây không biết bao lâu rồi.
“Tiểu hữu đúng là người đáng tin.” So với lúc ban đầu gặp mặt, người này đã sạch sẽ hơn trước kia rất nhiều rồi.
“Tiền bối, ngài đã từng nghĩ kỹ sau khi rời khỏi đây thì muốn làm cái gì chưa?” Trương Vinh Phương hỏi.
Đối với tên Tiết Đồng này, trong lòng hắn vẫn luôn ôm một tia cảnh giác.
Chẳng qua hắn của hiện tại đã mạnh hơn trước đó rất rất nhiều. Sức lực cũng đã tăng lên rất nhiều.
“Ngươi lo lắng rằng sau khi ta rời khỏi đây thì sẽ tìm phiền phức cho sư phụ ngươi?” Tiết Đồng cười như không cười mà hỏi.
“Đúng là có suy nghĩ này.” Trương Vinh Phương không che giấu nữa mà gật đầu.
“Vậy ngươi không cần phải lo lắng, đã qua bao nhiêu năm rồi, sợ là bây giờ tất cả thân tín thuộc hạ của ta ở Đại Đạo Giáo đã sớm bị thay thế rồi biến mất. Cho dù ta trở về cũng có thể làm sao được chứ? Ngoại trừ trong sử sách có thêm một tên điên giả mạo chưởng giáo ra, thế gian sẽ không có bất kỳ thay đổi nào khác đâu.” Tiết Đồng cứ làm như đã thấy rất rõ ràng.
Ông ta cười lên.
“Cho nên, ta định tìm một chỗ khác ẩn cư. Sống một cuộc sống mà trước kia từng nghĩ tới mà lại không có cơ hội là được.”
Mặc dù tâm tư của ông ta không phải như thế, nhưng lời nói ra thì vẫn phải nói như thế mới được.
Đương nhiên ông ta sẽ không nói cho đối phương biết, muốn thoát ly khỏi nơi đây, thì nhất định phải một đổi một.
Dù sao thì, ở đây không chỉ là phong ấn lúc trước tàn thần Nguyện Nữ đích thân thiết lập, mà còn có phong ấn ông ta tự mình bố trí cho bản thân sau khi Hàng Thần.
Mà còn một điểm khác, thực ra nếu ông ta muốn đi ra ngoài, thì đã có thể làm được từ sớm. Nguyên do tìm Trương Vinh Phương, là vì ông ta có tính toán thêm.
“Như thế rất tốt.” Trương Vinh Phương làm như tin. “Tiếp theo các nghi thức ở bên ngoài gì đó đã được chuẩn bị xong xuôi, chỗ tiên sinh thì thế nào rồi?”
“Cũng thế, chỉ còn thiếu một cái cuối cùng. Xin mời tiểu hữu đi theo ta.”
Tiết Đồng mỉm cười, quay người dẫn đường.
Trương Vinh Phương đuổi theo sát phía sau.
Thân pháp hai người như ảnh, đảo mắt đã đi qua vài trăm mét trong sương mù. Đi vào một cửa hang động đen nhánh.
Hai bên cửa hang cắm ngọn đuốc có ánh lửa lam nhạt, không biết là chế thành từ loại vật liệu gì.
Ở trên mặt đất ngoài cửa động có thể nhìn thấy không ít mảnh vỡ xương trắng trở thành từng đoạn thẳng hoa văn, tạo thành một vài bức đồ án hoa văn khác nhau, kéo dài vào tận chỗ sâu trong hang.
“Tiểu hữu, mời.” Tiết Đồng đưa tay cười nói.
Đã đến tận bước này, ông ta đã bố trí không ít thứ trong hang, chỉ cần Trương Vinh Phương bước vào một bước thôi, bố trí sẽ có hiệu lực.
Mặc kệ trên người hắn có bao nhiêu tàn thần bảo vệ, cũng sẽ bị cách ly triệt để.
Tiết Đồng biết rất rõ, chỗ dựa lớn nhất trên người Trương Vinh Phương chính là mấy thần phật tàn thần ký hiệu hắn.
Có thể một thần phật thì không được tính là gì, nhưng số lượng nhiều lên, thì cho dù là ông ta cũng không dễ xử lý.
Dù sao năng lực của nhóm thần phật cũng thiên kì bách quái, lại thêm việc Thái Hư sẽ thay đổi theo số lượng tín đồ nhiều hay ít, ai mà biết được có tên thần phật nào trong đó có thể tự dưng có linh cảm, làm mấy chuyện ngu xuẩn như thiêu thân hay không.
Trương Vinh Phương lại không biết ông ta có nhiều tâm tư như vậy.
Chỉ đứng nhìn vào ở cửa hang, cảm giác những đồ án hoa văn trên đất có hơi mới lạ.
“Tiên sinh, những hoa văn này là trận văn à?” Hắn tò mò nói.
“Tất nhiên, đây đều là tỏa văn.” Tiết Đồng cười nói: “Chúng ta vào trong rồi lại nói, bên trong còn có nhiều hơn nữa, ngươi có thể từ từ mà xem.”