Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta (Dịch Full)

Chương 1483 - Chương 1483 - Thổ Lộ Hết (10)

Chương 1483 - Thổ lộ hết (10)
Chương 1483 - Thổ lộ hết (10)

Sự khác biệt là các loại hình người đẹp được thu thập ở đây không phải ở nước ngoài, chỉ thế thôi.

Lúc này trong Ngọc Phật tự.

Hải Long Vương Không Phàm di chuyển thân hình to lớn của mình, từng bước bước xuống khỏi chỗ ngồi trong đại điện.

Trong đôi mắt nhỏ xảo trá của ông ta lóe ra một tia lo lắng. Nhìn đệ tử đến báo tin quỳ trên mặt đất trước mặt, bực bội trong lòng càng không ngừng dâng trào.

“Các ngươi phái người đến Đại Giáo Minh cầu viện chưa? Tại sao đến bây giờ rồi mà người còn chưa đến?”

“Bẩm Long Vương gia, Đại Giáo Minh bên kia ngay cả cửa cũng không cho đệ tử tiến vào, cho dù đệ tử nói cái gì cũng không ai để ý tới, bọn họ rõ ràng là tính qua cầu rút ván!” Tăng nhân quỳ trên mặt đất lúc này cũng cực kỳ hoảng sợ.

Từ vài ngày trước, các phân bộ các nơi của Tây tông đã lần lượt bị gây sự và diệt sạch.

Không một hòa thượng nào trong chùa miếu sống sót, tất cả đều chết oan chết uổng.

Không có cách nào điều tra người ra tay, Chân Phật tự bên kia đã phái cao thủ xuất động, kết quả phái người nào đi thì người đó chết.

Cứ như thế mấy lần, người chạy trốn trong tổng tự càng ngày càng nhiều.

Tính cảnh giác của Hải Long Vương Không Phàm cực kỳ cao, cộng với ông ta vốn quanh năm xử lý việc vặt trong địa cung của Hải Long, vì vậy ông ta lập tức dẫn người, đem vật tư rời khỏi Đại Đô, chạy đến phân bộ này.

Nhưng bây giờ, mọi thứ đều đúng như ông ta dự đoán.

Ngay khi ông ta rời đi, Chân Phật tự Đại Đô liền bị phong tỏa tin tức.

Người vào không được, ra không được.

Dù là Nguyên Sư hay Nguyên Hoành, hai vị Linh Tướng đều lặng yên không một tiếng động, bị nhốt ở bên trong.

“Đại Giáo Minh làm như không thấy. Có vẻ như chúng ta đã bị bỏ rơi, giống như Đông tông năm đó.” Không Phàm thở dài nói.

“Thôi vậy, tâm tình ta không tốt, đi dẫn một nữ nhân thịt mềm đến cho ta.”

“Vâng!” Đệ tử cung kính lui ra ngoài. Chẳng mấy chốc đã ra khỏi đại điện.

Không lâu sau, một tay hắn ta nắm lấy một cô bé chừng mười đến mười một tuổi bước vào cửa.

“Sư phụ, mười tuổi đều bị ăn sạch, chỉ còn lại đứa này.”

Không Phàm liếc nhìn nữ hài, không kiên nhẫn gật đầu.

“Đưa đến đây.”

Ông ta thích nhai sống, hương vị tươi non nhất. Cũng là cách tốt nhất để giải tỏa những lo lắng, ưu phiền.

Nữ hài bị đệ tử túm cổ, từng bước một đến gần. Nhưng hắn ta lại không biết, trong đôi mắt cụp xuống của nữ hài trong tay hắn ta lóe lên vẻ thù hận.

Một chiếc gai đen dài nhỏ sắc nhọn chậm rãi trượt ra từ cánh tay phải phía sau nữ hài, nắm trong tay.

Những ác ma ăn thịt người này! Giết ca ca của nàng, ăn thịt muội muội của nàng.

Bây giờ lại đến lượt nàng.

Xoẹt!

Bỗng nhiên, nữ hài có biết chút ít võ nghệ, tránh thoát tay đệ tử, nắm chặt chiếc gai đen, hung ác tàn nhẫn đâm vào Không Phàm.

Đáng tiếc, một tiếng vang trầm vang lên, gai đen đâm vào một bên cổ của Không Phàm, nhưng đột ngột bị gãy.

“Ha ha ha ha! Thú vị, bé con, ngươi không biết Phật gia ta được Hải Long bảo vệ! Đao thương bất nhập à?” Khổng Phàm vỗ bụng cười ha hả.

“Chạy đi, nghĩ tất cả biện pháp chạy trốn, hoạt động nhiều, ăn nóng càng ngon! Ha ha ha ha!” Tiếng cười của ông ta mang theo một sự ác ý sâu sắc.

Nữ hài sợ tới mức toàn thân run rẩy, gương mặt xinh đẹp trắng bệch, xoay người bỏ chạy. Vừa mới vừa chạy ra khỏi đại điện.

Oành!

Bỗng nhiên một tiếng động lớn truyền đến.

Ở bên trái, cánh cửa gỗ nặng nề, cao hơn ba mét của Ngọc Phật tự bị một lực rất lớn đánh bật ra.

Một cánh cửa sụp xuống, cánh còn lại nghiêng lệch, ầm ầm đập vào người hai tiểu sa di không kịp né tránh.

Tiểu sa di bị đè bẹp tại chỗ, máu thịt be bét.

“Kẻ nào?” Mấy võ tăng cầm gậy xông lên, hét lớn.

Nhưng trước khi họ kịp phản ứng, hai bóng người huyết sắc chợt vụt qua.

Phụt phụt.

Hai tiếng giòn vang, hai người trong số các võ tăng bị cắt đứt cổ họng tại chỗ, ngã xuống đất không dậy nổi.

Mấy người còn lại cũng bị huyết ảnh vây quanh, cổ họng trong nháy mắt bị xé toạc, ngã xuống đất mất mạng.

Một đạo nhân mặc huyết bào với cánh tay phải đen như mực ung dung chậm rãi đi vào Ngọc Phật tự.

“Quan chủ nói tất cả các hòa thượng ở đây đều có thể ăn, không biết có đúng không?”

Trong miệng đạo nhân không ngừng nuốt nước bọt, giống như đã lâu không ăn thịt, bỗng nhiên nhìn thấy sơn hào hải vị, cảm giác tham lam, tà ác, ngang ngược, chỉ nhìn thôi cũng có thể khiến người ta toàn thân run rẩy, sinh lòng sợ hãi.

“Đúng.” Phía sau đạo nhân, một nam tử trẻ tuổi vóc dáng cường tráng nhanh chóng đi theo đi vào. Đó là Đinh Du.

“Tin tức từ Nghịch Thời hội, những người từ tổng bộ Hải Long đều chạy trốn đến đây. Ngươi đừng ăn sai đấy.” Hắn ta nhìn đạo nhân mặc huyết bào, cánh tay đen trước mặt.

Bình Luận (0)
Comment