Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta (Dịch Full)

Chương 1542 - Chương 1542 - Vực Sâu (8)

Chương 1542 - Vực sâu (8)
Chương 1542 - Vực sâu (8)

Phía bên tỷ tỷ, hiện giờ đã tẩy trắng chuyển chính, theo bảy mạch Nho giáo cùng liên hợp học cung, thành một trong những thế lực lớn nóng bỏng tay.

Có thể nói là dưới Đại Giáo Minh, Nho giáo là mạnh nhất. Nên an toàn không lo lắng gì.

Mà phía bên Nhạc sư phụ càng là mạnh mẽ vô cùng bá đạo, Đại Đạo Giáo như ánh mặt trời giữa ban trưa, hoàn toàn không cần hắn lo đến.

Chít chít.

Bỗng một bóng đỏ từ đằng xa bay vụt đến, nhẹ nhàng giảm tốc độ, đáp xuống vai của Trương Vinh Phương.

Là Tiểu Hồng.

Nó cúi đầu, dùng miệng cởi ống trúc được cột trên chân, đưa cho Trương Vinh Phương.

“Cảm ơn.” Trương Vinh Phương sờ đám lông đỏ trên đầu nó, nhận lấy ống trúc, mở ra, lấy tờ giấy.

Trên tờ giấy rập rạp chằng chịt viết đầy tình báo tập hợp của thế lực liên quan gần đây.

Nho giáo, Đại Giáo Minh, Trương Thanh Chí, phía bên tỷ tỷ, còn có Nghĩa Minh Nghịch Thời hội…

Điều mà hắn quan tâm đơn giản chính là những thứ này.

Xác định đều không có vấn đề, Trương Vinh Phương vò nát tờ giấy, giơ lên theo gió, mặc cho nó phiêu dật trong sơn cốc.

“Mọi thứ bình yên vô sự, ta cũng có thể yên tâm bế quan rồi.” Hăn cười nhẹ nói.

“Ngươi muốn bế quan sao?” Bạch Lân kinh ngạc nói.

“Thiên hạ này dần khôi phục lại bình yên, người ta quan tâm đều bình an vô sự, ta còn cần lo lắng gì nữa? Tiếp theo chỉ cần không ngừng tu luyện tăng cấp bản thân, hưởng thụ cuộc sống là được.” Trương Vinh Phương trả lời.

Không thể không nói, có một sư phụ so với bản thân còn ngang tàng hơn chống đỡ ở bên trên, quả thực vô cùng thoải mái.

Không có áp lực, cuộc sống vô tư, không ai dám chọc.

Nghĩ lại, như Thần Phật của Mạt Tang Thần, một mình Nhạc sư phụ có thể đỡ một đám. Biết được sự cường hãn của Nhạc sư phụ, trong lòng Trương Vinh Phương cảm khái, cảm thấy cái trước giờ bản thân theo đuổi, không phải là lúc này sao?

Tiếp theo, hắn chỉ cần thăm dò Thần Phật, làm từng bước đến gần hoàn toàn thể Huyết tộc Thủy tổ, là thành!

“Ngươi không muốn đi thăm dò khe hở nữa sao?” Bạch Lân dò hỏi.

“Đương nhiên là muốn, đây cũng là phương hướng trọng điểm bế quan của chúng ta kế tiếp.” Trương Vinh Phương trả lời.

Hắn giương mắt nhìn về xa xa, hiện giờ sương mù Nguyện Nữ hạp đang dần thưa thớt.

Lúc này ở bờ sông xa xa, có thể nhìn thấy Đinh Du dẫn theo hơn mười con chó sói, tay cầm roi xua đuổi một bầy lợn mập có trắng có đen.

Thường Ngọc Thanh thì một mình gảy đàn trong mái đình giữa sườn núi.

Tôn Triều Nguyệt đang thương lượng chuyện gì đó với Trương Chân Hải.

Trong Nhân Tiên quan, thỉnh thoảng có thể thấy có bóng người ra vào, ai nấy đều mặc đạo bào màu đỏ, một phái Tiên gia trọng địa khí tượng.

Nhìn đến đây, cảm giác cấp bạch từ trước đến giờ trong lòng Trương Vinh Phương cũng dần hòa hoãn lại.

“Sau huyết liên Tam Hoa Tụ Đỉnh, cũng nên bắt đầu nghĩ cách hoàn thiện Ngũ Khí Triều Nguyên rồi.” Trong lòng hắn nghĩ như vậy, lại nhìn cảnh tượng xa xa, dần có chút run sợ.

Một năm sau.

Cảng Thứ Đồng.

Toe~~~

Tiếng kèn lệnh chói tai vang lên trên chiếc thuyền lớn đang cập bến.

Cánh buồm được hạ xuống, các thủy thủ reo hò hoan hô ầm ĩ, họ đứng trên mạn thuyền trông về phía bờ xa xa với vẻ phấn khích tột độ.

Trong đó, có một chiếc thuyền lớn chất đầy rương hàng hóa đang bắt đầu vận chuyển dỡ hàng một cách nhanh chóng sau khi cập bến.

Chủ thuyền mặc áo khoác ngoài (loại áo ngắn khoác bên ngoài lúc cưỡi ngựa) màu xám tro, quàng khăn đội đầu chống gió màu đỏ, một bên mắt của hắn ta đã trắng dã và mất đi thị lực, hắn ta đang cười đùa trò chuyện với vị khách quen cũ đến đây để bàn bạc cùng hắn.

“Lần này xem như đã tìm được không ít đồ mà các ngươi muốn rồi, thứ này khó tìm lắm đấy, làm cho ta hao tốn biết bao nhiêu tinh lực và thời gian, tiền cũng nhiều hơn ba phần so với dự tính.” Chủ thuyền A Tát La giơ ba ngón tay lên ra dấu.

Đứng đối diện với hắn ta là một nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp, dáng người cao gầy và có mái tóc dài xõa tung.

Đôi mắt của nữ tử đỏ hoe, nàng đội chiếc mũ đen rộng vành, dáng người yêu kiều thướt tha, làn da trắng nõn mịn màng, thế nhưng ở nàng lại không hề toát ra khí chất yếu đuối của tiểu thư nơi khuê phòng, mà thay vào đó, mọi cử động của nàng đều lộ rõ vẻ lão luyện và lạnh lẽo.

“Ba phần là quá nhiều. A Tát La, giá tiền của ngươi vốn đã cao hơn một phần so với các đội thuyền khác rồi, nếu lại nhiều thêm nữa thì bọn ta chẳng có cách nào tiếp nhận được đâu.”

“Các đội thuyền khác cũng không tìm được vật các ngươi muốn kia mà.”

A Tát La cười híp mắt, nói: “Tôn tiểu thư, trên phương diện làm ăn, phía bọn ta có thể gọi là độc nhất, dựa trên mối quan hệ hợp tác lâu dài của chúng ta, giá tiền này đã bao gồm không ít ưu đãi rồi.”

Bình Luận (0)
Comment