Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta (Dịch Full)

Chương 1543 - Chương 1543 - Vực Sâu (9)

Chương 1543 - Vực sâu (9)
Chương 1543 - Vực sâu (9)

“Một phần rưỡi, chịu thì chịu, không chịu thì ta không còn gì để nói với ngươi nữa.” Nữ tử lãnh đạm nói.

“Một phần rưỡi, này cũng quá...”

“Vậy thì thôi đi!” Nữ tử nhấc tay, không nói thêm lời nào.

“Được được được, một phần rưỡi thì một phần rưỡi vậy, hầy... Nếu không xả thân vì đại nghĩa thì buôn bán bất thành mà, người Đại Linh các ngươi đúng là biết cách làm ăn thật đấy.” A Tát La thở dài than vãn.

Sau khi hai người thương lượng xong thì bắt đầu lấy danh sách ra để đối chiếu từng món hàng được dỡ xuống.

Có điều, hai người không hề để ý tới ở nơi xa có một chiếc thuyền đang cập bến, trên mạn thuyền có hai nữ tử đang nhìn về phía này từ xa.

“Đó chính là A Tát La à?” Trong đó có một nữ tử mặc váy trắng và mang mạng che mặt màu trắng đang nhíu mày nhìn chằm chằm vào cảnh tượng trên bờ.

“Đúng vậy thưa tiểu thư. A Tát La là chủ thuyền duy nhất ở Thứ Đồng có thể đảm bảo những chuyến đi xa an toàn nhất, đội thuyền của hắn ta có kinh nghiệm hàng hải phong phú nhất nơi này, nếu chúng ta muốn rời khỏi Đại Linh thì tìm hắn là tốt nhất.” Nữ tử mặc váy xanh lục bên cạnh thấp giọng nói.

“Nhưng sao ta nhớ rằng đội thuyền thực hiện những chuyến hành trình đi xa lớn nhất nơi này nào có phải hắn ta đâu?” Nữ tử mặc váy trắng nghi ngờ hỏi.

“Đội thuyền lớn nhất có thể đồng ý nhận khách cá nhân cũng chỉ có hắn ta thôi.” Nữ tử mặc váy xanh lục trả lời, nàng ta còn cố ý nhấn mạnh âm điệu vào mấy chữ khách cá nhân.

Nữ tử mặc váy trắng thở dài, nhất thời mạng che mặt bị gió biển thổi bay lên làm lộ ra khuôn mặt trắng trẻo xinh đẹp nhưng có vài phần lạnh lùng của nàng.

Nếu để người của hoàng tộc Đại Đô gặp được nàng, chắc chắn chỉ cần vừa nhìn sẽ có thể nhận ra ngay nàng chính là Thiên Diệp công chúa - Diệp Bạch, người vốn nên có mặt ở hoàng cung vào lúc này.

“Tiểu thư, chúng ta thật sự phải triệt để từ bỏ hết thảy và rời khỏi Đại Linh để ra ngoại quốc sinh sống sao?” Nữ tử mặc váy xanh lục không nhịn được hỏi lại lần nữa.

Nàng ta đã hỏi đi hỏi lại vấn đề này rất nhiều lần trên suốt chặng đường tới đây.

“Đúng vậy...” Diệp Bạch khẽ gật đầu, “Ở lại nơi này thì có ý nghĩa gì nữa chứ? Đơn giản chỉ là tiếp tục làm cá chậu chim lồng...”

“Nhưng chúng ta cũng đâu cần phải bỏ đi xa như vậy? Chúng ta hoàn toàn có thể tìm một nơi không ai quen biết chúng ta và sống ẩn cư ở đó mà, như thế không tốt sao ạ?” Nữ tử mặc váy xanh lục là cận vệ Lục La của nàng, lúc bấy giờ nàng ta lại lần nữa lên tiếng thuyết phục.

“Dẫu Đại Linh rộng lớn, nhưng dưới sự truy lùng của Tuyết Hồng các và Đại Giáo Minh, chúng ta cũng không có chỗ nào để ẩn thân đâu.” Diệp Bạch khẽ lắc đầu.

Ngắm nhìn cảng Thứ Đồng bình yên và an ổn trước mắt, sao trong lòng nàng còn muốn trốn ra tận hải ngoại xa xôi làm gì, đáng tiếc... Chỉ cần còn ở lại trong nước, sớm muộn gì cũng sẽ bị người của Tuyết Hồng các lần theo tới tận cửa.

Bọn người này xưng là Hoàng tộc, cao cao tại thượng, hưởng hết vinh hoa phú quý, nhưng kể từ khi Linh Chí Đế băng hà, cái gọi là hoàng tộc, thật ra cũng chẳng khác gì chim hoàng yến bị giam cầm trong lồng là bao.

Hiện giờ, ngay cả Tuyết Hồng các cũng bị Đại Giáo Minh bức ép và rơi vào tình thế bị buộc phải phối hợp hành động.

Cho dù là Thần Tướng cũng không dám công khai đối kháng, Đại Giáo Minh lại càng lớn mạnh như trời ở Đại Linh.

Kể cả Nghĩa Minh nổi dậy khởi nghĩa khắp nơi trước đó cũng bị ép tới mức phải ẩn mình trong bóng tối và không còn quấy phá nữa.

Thiên hạ nhanh chóng tiến vào giai đoạn thái bình trước nay chưa từng có.

Ngay lúc Diệp Bạch còn đang than thở trong lòng.

“Mau nhìn kìa, bên đó có nhiều thuyền quá!!” Bỗng nhiên, trên boong thuyền cách đó không xa truyền tới tiếng hô hoán kinh ngạc của các hành khách khác.

“Là chiến thuyền!”

“Là chiến thuyền của quốc gia nào vậy?”

“Không nhận ra... Trông quân kỳ có vẻ không phải là quân kỳ của quốc gia đâu?”

Toe!!!

Lúc này, tiếng kèn chấn động vang lên ở hai bên bến cảng.

Diệp Bạch thầm giật mình, nàng thận trọng ngoảnh mặt nhìn về phía biển.

Chỉ thấy một mảng lớn thân thuyền và cánh buồm màu trắng, phần mũi chiến thuyền có màu xanh lam, đang hùng dũng oai nghiêm chạy tới cảng Thứ Đồng.

Hơn phân nửa trong số đó đều đặt một khẩu pháo đen ngòm trên mũi thuyền.

Đùng đùng đùng đùng!!

Thình lình có một ánh lửa lóe lên.

Ầm ầm ầm ầm!

Cột nước lớn bất chợt bùng lên tung tóe trên mặt biển.

Đối phương thế mà nã pháo ư!!?

Đầu óc Diệp Bạch rống rỗng, nàng hoàn toàn không nghĩ tới chuyện sẽ có người dám nã pháo với bến cảng lớn nhất Đại Linh??

Oành!

Đột nhiên, có tiếng động rất lớn truyền tới.

Chiếc thuyền các nàng đang đứng bị bắn trúng vào thân thuyền và bắt đầu lung lay kịch liệt.

Bình Luận (0)
Comment