“Tiểu thư, mau nhảy xuống nước lánh đi!!” Lục La hét lớn, nàng ta vội nắm chặt mạn thuyền để giữ vững thân thể.
Ánh mắt Diệp Bạch tỉnh táo trở lại, nàng nhìn quanh bốn phía.
Bởi vì mật độ của những chiếc thuyền quá mức dày đặc, nên bị hỏa lực nổ trúng dễ như trở bàn tay, toàn bộ ào ào sụp đổ và bốc cháy hừng hực.
“Là Bạch Thập giáo!” Bỗng chốc, nàng nhận ra là cờ được treo trên những chiến thuyền kia.
Không dừng lại ở đó, ngay cả trên bến tàu cũng không biết từ đâu tuôn ra một đám loạn đảng cầm loan đao trong tay, gặp người giết người, thấy hàng hóa vàng bạc thì cướp đoạt.
Loạn đảng giơ cao lá cờ giống với Bạch Thập giáo, rống to thét gào ngôn ngữ nghe không hiểu, phần lớn trong số đó đều là người Hồ Tây.
Sắc mặt bọn chúng điên cuồng, trong mắt tràn ngập vẻ tham lam, mỗi khi nhìn thấy nữ nhân có chút xinh đẹp là lập tức nhào tới muốn cưỡng ép đối phương ngay tại chỗ.
Tiếng la hét, tiếng nổ đì đùng, tiếng kêu rên thảm thiết xen lẫn tiếng cười cuồng dại đều bị cuốn theo từng đợt sóng biển trập trùng.
Chủ tớ hai người Diệp Bạch tung người nhảy xuống nước, cả hai người đều là cao thủ Siêu Phẩm nên rất nhanh đã bơi tới bờ và leo lên trên.
Nhưng váy áo ướt nhẹp đã làm nổi bật dáng người thướt tha của họ một cách hoàn mỹ.
“Bên này có hai vị tuyệt sắc giai nhân! Mau tới đoạt đi!! Ha ha ha ha!” Vài tên người Hồ Tây rung rung bộ râu rậm rạp rồi xông tới phía bên này.
Bọn chúng giơ loan đao lên, trong mắt tràn đầy điên cuồng và dâm tà.
Xoẹt!
Diệp Bạch nâng tay bắn ra một nắm kim châm, hoàn hảo đâm trúng cổ họng của đám người này.
Độc tố trên kim phát tác, đám người đó tức khắc cảm thấy toàn thân bủn rủn rồi ngã trên mặt đất, vặn vẹo giãy giụa.
“Đi mau!” Sắc mặt Diệp Bạch ngưng trọng, nàng dẫn theo Lục La vội vã triển khai thân pháp và rời đi đến phía xa.
Trong lúc hỗn loạn, từng đám người Hồ Tây bị sắc đẹp của các nàng hấp dẫn, nhưng chúng cũng liên tục bị kim châm đâm chết và ngã ngay trên đường.
Do số người chết càng ngày càng nhiều, động tĩnh bên này cũng dần dần thu hút sự chú ý của các cao thủ mạnh hơn.
Nhưng cao thủ bình thường vốn chẳng phải đối thủ của hai người, chỉ vài lần là các nàng đã giải quyết hết bọn chúng.
Mắt thấy sắp xông ra khỏi bến tàu và tiến vào khu vực nội thành.
Đột nhiên, trận chém giết giữa hai nhóm người ở bên phải quảng trường gần hồ nước đã thu hút sự chú ý của Diệp Bạch.
Hơn mười người nam tử râu rậm mang khăn đội đầu màu trắng đang cầm loan đao trong tay và chém điên cuồng về phía ba người đang bị vây quanh vào giữa với thủ pháp cực kỳ nhanh.
Nhìn từ xa, mỗi người nam tử râu rậm trong số này ít nhất cũng ở cấp độ Ngoại Dược. Thêm vào đó, trên quần áo của họ đều có thêu hình chữ thập ở góc áo.
Mà trong ba người đang bị vây công có hai người liều chết bảo vệ một nữ tử ở giữa.
Nữ tử mặc bộ trang phục đỏ rực ôm sát người, sắc mặt nàng lạnh lùng, khí chất và dung mạo tựa như đóa mẫu đơn cao quý, thanh tú và xinh đẹp.
“Là người Linh ở cạnh A Tát La khi nãy?” Diệp Bạch nhíu mày, nàng vẫn chưa từ bỏ ý định nhờ vào A Tát La để rời khỏi Đại Linh.
“Lục La, cứu người!” Nàng chợt thay đổi suy nghĩ, ngay lập tức đánh tới phía bên kia.
Với thân phận đã từng là tầng cao nhất của Kim Sí Lầu, tất nhiên bản thân Diệp Bạch cũng có thực lực Siêu Phẩm ở giai đoạn Nội Pháp.
Lúc này, nàng ra tay phối hợp với Lục La ở cấp độ Ngoại Dược.
Hai người chỉ một thoáng đã trở thành cọng rơm đánh vỡ thế cân bằng, lại phối hợp với nữ tử áo đỏ, sau vài lần đã ào ào đánh lui bọn Siêu Phẩm của Bạch Thập giáo.
Người của hai bên nhanh chóng tụ hợp rồi lao ra phía ngoài.
“Đừng đi khu vực nội thành, bên đó còn loạn hơn! Đi ngoại thành ấy! Bọn ta có người tiếp ứng!” Nữ tử áo đỏ hét lên.
Nàng chính là Tôn Triều Nguyệt đến Thứ Đồng nhập dược liệu, bất luận thế nào nàng cũng không ngờ được bản thân thế mà lại gặp phải tai họa thế này. Sau khi tụ hợp cùng chủ tớ hai người Diệp Bạch, nhìn thấy hai người muốn đi về hướng khu vực nội thành, nàng mới tức tốc hét lớn nhắc nhở họ.
Năm người lập tức hợp sức và phá vỡ vòng vây. Một đường giết ra ngoài.
Chốc lát sau, cuối cùng họ cũng loại bỏ được những kẻ râu rậm đuổi kịp mình ở ngoại thành Thứ Đồng, lúc này mọi người mới đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.
Trong một khu rừng dừa.
Diệp Bạch thở hổn hển, nét mặt nàng mệt mỏi rã rời, nàng không phải Bái Thần, kể cả khi nàng ở cấp độ Siêu Phẩm Nội Pháp, nhưng việc liên tục giao thủ với một đám người Siêu Phẩm cũng khiến cho nàng cảm thấy sức lực bị tiêu hao rất nhiều.
Nhưng thay vì mệt nhọc, điều nàng nghĩ đến hiện tại chính là tranh thủ thời gian tìm gặp A Tát La.