Lúc này, nàng nhanh chóng hỏi thăm Tôn Triều Nguyệt.
“A Tát La?” Tôn Triều Nguyệt sửng sốt, sau đó nàng khẽ lắc đầu, “Hắn ta dẫn người về thuyền, mà thuyền đã bị đạn pháo bắn trúng, chỉ sợ là dữ nhiều lành ít.”
“Chết rồi ư??” Lục La gấp gáp nhìn về phía Diệp Bạch.
Vừa nhìn đã thấy ánh mắt Diệp Bạch mờ mịt, trong lúc nhất thời nàng ta cũng không biết nên làm thế nào.
Các nàng vạn dặm xa xôi chạy ra khỏi Đại Đô rồi tìm tới đây chính là để ra biển, kết quả bây giờ lại trông thấy cục diện như vậy, toàn bộ bến cảng đã không còn cách nào ra khơi được nữa.
Giờ đây, chính các nàng cũng bối rối không biết nên làm gì tiếp theo.
“E rằng hai vị sẽ không có cách nào đi xa trong thời gian ngắn được đâu. Hiện giờ chỉ sợ Thứ Đồng đã bị Bạch Thập giáo chiếm cứ rồi, không bằng đi cùng bọn ta một đường trước đã, sau khi tới được chỗ an toàn thì lại tính tiếp, hai vị thấy thế nào?” Tôn Triều Nguyệt nhẹ nhàng thuyết phục.
Hai người này đều là cao thủ Siêu Phẩm, nếu có thể đi chung với họ, đoạn đường này hẳn sẽ có khá nhiều lợi ích.
“Các ngươi dự định đi tới nơi nào?” Diệp Bạch suy nghĩ một lát rồi dò hỏi.
“Sơn tỉnh lộ Đinh Hà!” Tôn Triều Nguyệt lập tức trả lời, “Nơi đó là tổng bộ của thương hội bọn ta, cũng là nơi an toàn nhất.”
“Được!” Diệp Bạch trả lời dứt khoát.
Mọi người đã nhìn thấy phía xa có vài người mặc áo giáp trắng đang mau chóng tới gần.
Nhóm người kia mặc nguyên bộ Khải giáp hạng nặng, tay cầm Song Thủ Cự Kiếm, mỗi bước chân giẫm xuống mặt đất đều có thể truyền đến một trận chấn động.
Cường điệu nhất chính là tốc độ của bọn họ vượt xa võ giả Cửu Phẩm bình thường, đồng thời trên người họ còn mơ hồ toát ra khí tức nóng rực đầy bá đạo và thuần chất.
“Là đại kỵ sĩ Bái Thần của Bạch Thập giáo! Đi mau!” Diệp Bạch khẽ quát.
Năm người vội vàng tránh thoát ra xa.
Ngay lúc nhóm người bọn họ rời đi, mấy tên đại kỵ sĩ kia đi vào vị trí trong cánh rừng của các nàng trước đó rồi khẽ ngửi mùi.
“Khí tức tà ma...” Nam tử tóc vàng trẻ tuổi dẫn đầu tháo mũ sắt xuống, sắc mặt nghiêm nghị.
Trước đây từng nghe đồn rằng mảnh đất này đã mất đi sự phù hộ của Thần và biến thành chốn cực lạc của tà ma, hiện tại xem ra chuyện này đúng là sự thật...
“Kỵ sĩ trưởng An Đa Lạp, có tiếp tục truy kích không ạ?” Kỵ sĩ bên cạnh cất giọng ồm ồm hỏi.
“Tất cả tà ma đều phải tiếp nhận thanh tẩy! Đây là thần dụ!” Đại kỵ sĩ An Đa Lạp nói với giọng điệu lạnh lùng.
“Hơn nữa, khí tức tà ma trên thân nhóm người mới nãy rất nồng đậm, chắc chắn là nhân vật rất quan trọng.”
Vu Sơn - Nguyện Nữ hạp.
Giữa màn sương mù quanh quẩn, Thường Ngọc Thanh mặc một chiếc váy ngắn liền thân màu đen, chân đi ủng có hoa văn hươu bát quái và đeo một thanh đao hơi cong màu đen trên lưng, nhẹ nhàng bay lướt qua núi.
Không lâu sau, nàng đứng trước chỗ bậc thang dẫn lên núi và ngẩng đầu nhìn về phía hai thủ vệ đang canh phòng bên trên.
Gió núi thổi tung mái tóc dài lòa xòa trên trán nàng, làm lộ ra một đôi mắt đỏ ửng trong veo và sáng rực của nàng.
“Sư phụ xuất quan chưa?” Nàng thấp giọng hỏi.
Khuôn mặt hai người đang canh phòng khá chất phác, tướng mạo bình thường không quá nổi bật, nhưng màu da lại trắng như tuyết giống hệt nhau.
Nghe thấy câu hỏi này, người ở bên trái trả lời: “Dựa theo trạng thái bình thường, hẳn là còn một canh giờ nữa, tới lúc đó Thanh sư tỷ lại đến sẽ tốt hơn.”
Cặp mắt của hai người thế mà đều là màu đỏ nhạt tựa như bảo thạch.
Thường Ngọc Thanh cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, kể từ khi Nhân Tiên quan mở rộng huyết duệ hóa trên quy mô lớn vào mấy tháng trước thì đôi mắt của tất cả mọi người đều chuyển hóa thành màu đỏ nhạt thuộc về huyết duệ.
Nàng dứt khoát đứng dựa lưng vào vách núi ngay bên cạnh và yên lặng chờ đợi.
Vù!
Đột nhiên, một bóng dáng màu đỏ thoáng vụt qua và rơi xuống khoảng đất trống bên cạnh nàng.
Người đến là một nam tử trung niên khôi ngô, vác theo một thanh trường kiếm trên lưng.
Người ấy mặc trường bào huyết sắc, hai mắt hiện ra màu đỏ càng đậm và sâu hơn.
Trong Nhân Tiên quan, màu sắc đậm nhạt của mắt đại diện cho thực lực tu vi mạnh yếu ở một mức độ nhất định.
Mà người trước mắt này là một trong những cao thủ đỉnh cao trong Nhân Tiên quan và trực thuộc dưới trướng quan chủ —— Ảnh đạo nhân.
“Thanh tiểu thư cũng ở đây à? Đã lâu không gặp rồi. Gần đây ngươi ổn chứ?”
Lúc này đây, Ảnh đạo nhân đã sớm đạt thành Tông Sư, trong cử chỉ và lời ăn tiếng nói mơ hồ có loại nhịp điệu khiến người ta khó có thể giải thích được.
“Nhờ phúc của Ảnh Tông Sư, ta vẫn ổn lắm.” Thường Ngọc Thanh khẽ nhíu mày đáp lời.
“Nghe nói Thanh tiểu thư đột phá tu hành tháng trước, tuy bây giờ cảnh giới vẫn chưa tới, nhưng thực tế chiến lực đã đạt đến cấp độ Siêu Phẩm. Có thể bước vào Siêu Phẩm trong thời gian ngắn như vậy là điều rất đáng mừng.”