Trong lời nói của Ảnh đạo nhân loáng thoáng ẩn chứa loại cảm xúc thâm sâu khó lường.
“Ảnh Tông Sư quá khen rồi, một khi cảnh giới đã không tới thì hết thảy đều là hư vô.” Thường Ngọc Thanh bình tĩnh nói.
Nàng hiểu rất rõ, nếu không phải nhờ có năng lực tự lành hết sức cường điệu của huyết duệ và cường độ thể chất được gia tăng.
Dẫu ngộ tính của nàng cao tới đâu cũng không thể thoáng cái đã tiến cấp nhanh như vậy.
Mà hiện tại cũng sắp đến lúc chấm dứt rồi, nếu chỉ đơn thuần dựa vào ngộ tính sẽ rất khó để tiếp tục tăng tiến thêm, bước kế tiếp cần làm chính là tích lũy kinh nghiệm thực chiến.
Dù sao cảnh giới chân chính đều là dựa vào thực chiến mới đạt được.
Chẳng hạn như tiên cơ ngăn địch và vòng phòng ngự tuyệt đối.
“Không biết Thanh tiểu thư bỗng nhiên đến đây là có việc gì?”
Ảnh đạo nhân biết Thường Ngọc Thanh thường xuyên bế quan tu hành, lần này bất ngờ xuất hiện thế này chắc hẳn là có mục đích.
“Cảng Thứ Đồng xảy ra chuyện, phân bộ rơi vào tay giặc, ba chiếc thuyền mua dược liệu đã bị loạn quân giam giữ và mất liên lạc. Ta nhận được tin tức, loạn quân đến xâm lấn hẳn là Bạch Thập giáo của liên minh hải ngoại.” Thường Ngọc Thanh trả lời.
“Ta cũng nhận được tin tức về chuyện này, lần xâm lấn Đại Linh trước đó đã bức ép phía Tây Dương bên kia liên hợp lại thành Đại Liên Minh, cùng loại với Đại Giáo Minh. Hiện giờ, nội bộ Đại Linh không ổn định, xem ra Đại Liên Minh này dự định thừa cơ tới để săn mồi trả thù.” Ảnh đạo nhân khẽ gật đầu.
“Chẳng qua, trong nguồn tin mới nhất thì Linh quân ở gần đó đã hợp tác với cao thủ Đại Giáo Minh để tiến tới trấn áp. Nên vấn đề này không lớn lắm đâu.”
Thường Ngọc Thanh lắc đầu: “Có người dưới trướng của ta ở bên kia truyền tin tức về rằng Linh quân được phái đi chi viện đã tìm đủ loại lý do để trì hoãn việc hành quân, quả thực cao thủ Đại Giáo Minh đã đi đến đó, nhưng nửa đường bị một thế lực thần bí chặn đánh, hiện nay còn chưa rõ tình trạng. E rằng trận chiến này đã được mưu toan từ sớm, trong ngoài cấu kết.”
“Trong ngoài cấu kết?” Ảnh đạo nhân nhíu mày, “Đại Giáo Minh phản ứng thế nào?”
“Không rõ lắm. Có điều đây khẳng định sẽ là một trận ác chiến, mưa gió nổi lên, quan hệ trọng đại. Thế nên ta mới sớm đến để thông báo tình huống cho sư phụ.” Thường Ngọc Thanh đáp.
Ảnh đạo nhân gật đầu rồi không nói thêm gì nữa.
Trong lúc nhất thời, hai người đều im lặng chờ đợi quan chủ lần nữa xuất quan.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Hai người đều không hề mất kiên nhẫn chút nào, họ chỉ nhắm mắt dưỡng thần và lẳng lặng chờ đợi.
Trong Nhân Tiên quan, bắt đầu từ một năm trước, quan chủ đã càng ngày càng ít khi lộ diện bên ngoài, kể cả thời gian chỉ điểm cho đệ tử cũng dần dần bị rút ngắn.
Phần lớn thời gian đều yên tĩnh bế quan.
Có lời đồn thổi rằng quan chủ đang bế quan tu hành một môn thần công có uy lực cực lớn.
Cũng nghe đồn rằng hiện giờ quan chủ đang lâm trọng bệnh, có lẽ người vẫn luôn âm thầm chiến đấu chống lại loại bệnh tật khó nhằn này.
Nhưng Thường Ngọc Thanh đều từ chối cho ý kiến với những loại đồn thổi này.
Xùy.
Cuối cùng.
Một làn khói đỏ nhạt chậm rãi bay ra từ trên Nhân Tiên đài.
“Các ngươi đều lên cả đi.” Bỗng nhiên, có một giọng nói hòa nhã từ xa xa bên trên vọng xuống.
Thường Ngọc Thanh và Ảnh đạo nhân liếc nhìn nhau rồi cùng lúc thi triển thân pháp, bóng người nhanh chóng vọt lên, rất nhanh đã vượt qua bậc thang mấy chục mét rồi một trước một sau đáp xuống rìa Nhân Tiên đài.
Tốc độ của huyết duệ được tăng cường, giúp thân pháp tự nhiên của bọn họ vượt xa võ giả bình thường.
“Đệ tử /Thuộc hạ bái kiến quan chủ!” Hai người đồng loạt chắp tay hành lễ và cất tiếng.
Trong Nhân Tiên động vừa mới mở ra trên Nhân Tiên đài.
Một bóng người màu đỏ sậm, chỉ cao khoảng một mét tám mấy chầm chậm bước ra từ trong làn sương đỏ, khuôn mặt trắng như tuyết, hai mắt đỏ sẫm, đồng tử phảng phất như lỗ đen sâu hun hút.
Không có bất kỳ điểm phản quang nào.
Thân hình người này cân đối tự nhiên, không gầy không béo, thậm chí không có cảm giác cường tráng mà ngược lại có loại khí chất yếu ớt như thư sinh bình thường.
Mái tóc của hắn dài chấm đất, vô cùng đen nhánh, tựa như vô số rong biển và cỏ dại lan tràn khắp mặt đất xung quanh.
“Thanh nhi, Ảnh Tam. Một mực chờ đợi phía dưới như thế là có việc gì?” Người này chính là Trương Vinh Phương đã ngồi trong nhà cả một năm không hề ra ngoài.
Trọn một năm, hắn không đi tới bất cứ đâu mà chỉ lẳng lặng bế quan bên trong Nhân Tiên đài nhằm tìm tòi kẽ hở Thái Uyên, đồng thời cũng biên soạn công pháp Ngũ Khí Triều Nguyên mới.
Hiện tại, công pháp mới đã thành hình.
Nhưng cần rất nhiều dược liệu quý hiếm để hỗ trợ cho việc tập luyện.