“Sư phụ, việc thu mua dược liệu của chúng ta ở cảng Thứ Đồng bên kia đã xảy ra chuyện, tổng cộng ba thuyền chở dược liệu đã đặt từ trước đã hoàn toàn mất liên lạc, giờ đây ngay cả Tôn Triều Nguyệt tỷ tỷ cũng mất tích ở nửa đường, vẫn chưa trở về.” Thường Ngọc Thanh trầm giọng bẩm báo.
“Thứ Đồng xảy ra chuyện? Tiểu Nguyệt mất tích?” Mặt Trương Vinh Phương không đổi sắc, “Có phái người tiếp ứng tra xét qua chưa?”
“Thế lực tập kích Thứ Đồng bên kia là đại quân Bạch Thập Giáo ở hải ngoại Tây Dương. Chúng ta đã điều động thành viên vòng ngoài đến tiếp ứng, nhưng e là nhân thủ không đủ. Cho nên đệ tử đến đây báo tin, cũng hy vọng nhận được Lệnh điều động huyết ngọc trong quan.” Thường Ngọc Thanh cúi đầu nói.
Thật ra, Lệnh điều động huyết ngọc chính là loại ngọc bội đỏ sẫm mà Trương Vinh Phương đã tặng cho tỷ tỷ bọn họ trước đó.
Người nắm giữ ngọc bội có thể điều động năm cao thủ đỉnh cao Tông Sư và Chủ Quản trở xuống.
Trương Vinh Phương nhắm mắt cảm ứng một lát.
“Tiểu Nguyệt không sao, hẳn là đang trên đường trở về, nếu ngươi lo lắng, có thể điều động hảo thủ từ Địa Tự viện đến đó tiếp ứng.”
“Dạ!” Thường Ngọc Thanh gật đầu lên tiếng, “Việc này không nên chậm trễ, đệ tử lập tức đi ngay.”
“Đi đi.” Trương Vinh Phương gật đầu.
Thường Ngọc Thanh vừa dứt lời, cả người đã hóa thành huyết ảnh lao vụt xuống bậc thang, lướt về nơi xa.
Hiện nay, Nhân Tiên quan đã triệt để hoàn thiện toàn bộ kết cấu thế lực.
Cao thủ trong quan được chia làm ba phần lớn theo thứ tự là Thiên, Địa và Nhân.
Trong đó, Thiên Tự viện chủ yếu là xếp hạng cao thủ đỉnh cao từ vị trí năm mươi trở về trước, người Đại Đô trong bộ phận này là Siêu Phẩm Tam không, mười vị đứng đầu đều là Tông Sư.
Họ đều là những cao thủ đột phá Siêu Phẩm thất bại, cùng với cao thủ văn công chuyển hóa mà Nhân Tiên quan thu thập được từ khắp các nơi ở Đại Linh trong vòng một năm nay.
Những người đã từng đột phá thất bại, được chuyển hóa thành huyết duệ và phục hồi thanh xuân, thực lực tích lũy của họ tăng vọt một bước lên trời.
Bên cạnh đó, Địa Tự viện là bộ phận được xếp hạng từ năm mươi mốt đến một trăm, tất cả người ở bộ phận này đều là cao thủ Siêu Phẩm.
Còn Nhân Tự viện là nơi mà toàn bộ người chuyển hóa thành huyết duệ được đưa vào danh sách.
Ngoài ba viện này ra thì còn lại đều là những người bình thường, phần lớn đều là các thế lực lân cận bên ngoài phụ thuộc vào Nhân Tiên quan.
Kết cấu của ba viện tạo thành toàn bộ chủ thể của Nhân Tiên quan.
Ngoài ra, còn có kết cấu hành chính của những đạo quán thông thường, phụ trách quản lý những việc như sinh hoạt hàng ngày, ăn, uống, ở.
“Còn ngươi? Đến nơi này là có chuyện gì?" Lúc này, Trương Vinh Phương mới nhìn về phía Ảnh đạo nhân.
“Quan chủ, đã tìm được tư liệu về Trần Quân Trầm mà ngài muốn.” Ảnh đạo nhân cúi đầu, cung kính nói.
“Nói đi.”
“Được.” Ảnh đạo nhân hắng giọng.
“Trần Quân Trầm của Nho giáo, được tôn là thiên tài tuyệt đỉnh trăm năm có một của Nho môn, cả đời hắn ta đã trải qua rất nhiều chiến tích, chỉ bị đánh bại một lần duy nhất bởi Đế Sư Đạt Mễ Nhĩ ở trận chiến cuối cùng. Nhưng căn cứ vào ghi chép trong tư liệu, lúc ấy, chiến thắng của Đạt Mễ Nhĩ cực kỳ may mắn, hắn ta nắm trong tay đệ nhất Ma binh Đế Khôn, đồng thời phía sau còn có rất nhiều Thần Phật gia trì, bốn phía còn được bao quanh bởi rất nhiều Linh Tướng mạnh mẽ và luôn một mực nhìn chằm chằm. Đến tột cùng, tình tiết cụ thể của trận chiến kia như thế nào thì bọn ta không biết được, nhưng Trần Quân Trầm nhất định chưa chết. Đây là chuyện có thể tra ra được. Năm đó, sau khi hắn ta rút lui khỏi Đại Đô thì cứ vậy mà mất tích. Nghe lời đồn trong nội bộ Nho giáo là hắn ta muốn tìm kiếm ánh sáng Thiên Ngoại trong truyền thuyết, sau đó không còn người nào nắm được tung tích của hắn ta nữa.”
Ảnh đạo nhân dừng lại một lát rồi nói tiếp: “Bây giờ, có ba mạch trong bảy mạch Nho giáo đã hoàn toàn dung nhập vào học cung, trong số những người thừa kế Thất quân tử trông coi bảy Quân Tử kiếm, Trần Tần Tố đứng đầu đã chính thức tiến vào vị trí Đại học sĩ trong Nội Các. Bọn ta đã tra được bí mật, thân phận thật sự của hắn ta chính là một trong ba người con trai của Trần Quân Trầm năm đó. Nếu muốn biết được nhiều đầu mối hơn, có lẽ tốt nhất nên bắt đầu từ người này.”
“Trần Tần Tố?” Trương Vinh Phương hơi trầm ngâm.
Từ sau khi thấy được lời nhắn của Trần Quân Trầm và Đế Khôn từ Thái Uyên, hắn đã một mực tìm kiếm manh mối của hai người khắp nơi.
Trong vòng một năm cũng tìm được không ít dấu vết để lại, nhưng sau khi kiểm tra thực hư thì phát hiện tất cả đều là giả.
Giờ đây lại có đầu mối mới.
“Việc này do ngươi tự mình phụ trách, có thể điều thêm hai người trong Thiên Tự viện hợp tác với ngươi, tìm ra đáp án trong một tháng chắc là không có vấn đề gì chứ?” Trương Vinh Phương hỏi.