“Thuộc hạ nhất định không phụ dặn dò.” Ảnh đạo nhân cúi đầu.
“Vậy ngươi lui ra đi.” Trương Vinh Phương phất tay.
Vù!
Ảnh đạo nhân lập tức hóa thành huyết ảnh và đột ngột biến mất tăm.
Trên Nhân Tiên đài chỉ còn lại một mình Trương Vinh Phương đứng sừng sững ở đó.
Hắn thở phào nhẹ nhõm rồi nhắm mắt, kế đó mở thanh thuộc tính ra.
Sau một năm, lúc này, diện mạo của thanh thuộc tính đã hơi thay đổi.
Biến hóa mấu chốt nhất vẫn là trong thiên phú đặc chất.
Qua thời gian một năm, trị số sinh mệnh đã tăng từ 1130 trước đó lên thành 1502.
Mà những thiên phú mới thuộc về Huyết tộc Thuỷ tổ cũng lần lượt tự động hiển thị, chỉ còn lại hạng mục thiên phú cuối cùng nữa thôi là hắn có thể chân chính bước vào hoàn toàn thể và kích hoạt huyết thống thủy tổ Huyết tộc hoàn chỉnh.
Tới tận bây giờ, Trương Vinh Phương còn chưa từng sử dụng qua bốn loại năng lực thiên phú mới vừa thu hoạch được, tự bản thân hắn cũng không biết rõ thực chiến của mình đã tăng lên bao nhiêu, nhưng...
Hắn biết, mình đã mạnh hơn rất nhiều lần so với một năm trước.
“Nếu ngươi tra ra được tung tích của Trần Quân Trầm, vậy ngươi dự định làm gì?” Giọng nói của Bạch Lân truyền tới trong tâm trí.
“Ta chỉ tò mò mà thôi.” Trương Vinh Phương mỉm cười, “Cứ tiếp tục thăm dò đi.”
Lấy bình đài Mạt Tang Thần làm trung tâm, đã tìm tòi khắp xung quanh rồi, cũng đã ghi chép lại trên bản đồ.
Tiếp theo đây, đã đến lúc nên thử một chút.
Một năm nay, hắn đã leo lên được khoảng cách tương đối, nhưng thời gian đều không được bao lâu.
Lần này, hắn đã khám phá hàng chục cây số vách núi xung quanh, nhưng chỉ leo lên thêm được vài cây số.
Cho nên, hắn dự định thử đi lên một chút để nhìn xem ở khoảng cách càng xa hơn sẽ có những gì...
Cảng Thứ Đồng.
Lửa lớn dấy lên ở bến cảng, khói đặc cuộn trào, ánh lửa ngút trời.
Mảng lớn thi thể bị chất chồng lên nhau, hình thành ngọn đuốc dầu người, biến thành bốn công trình chiếu sáng cỡ lớn của cảng Thứ Đồng.
Trong đó, trên mảnh đất trống trước bể đuốc dầu bằng mỡ người lớn nhất bến thuyền, từng dãy lính khiên giáp Tây Dương màu trắng chia ra thành hai hàng, phụ trách bảo vệ mấy vị cao tầng ở giữa đang quan sát bể đuốc.
Trong số mấy vị cao tầng này, người có địa vị cao nhất là một nam tử tóc trắng cao lớn, mặc áo bào có chữ Thập màu đen và giữa ấn đường có dấu vết chữ Thập màu vàng kim.
Mái tóc ngắn trắng xoá của nam tử được chải chuốt, lông mày trong suốt, đôi mắt hệt như chim ưng, không ngừng tản ra khí thế nghiêm khắc và trang nghiêm.
Người này chính là thống soái minh quân Bạch Thập tự xâm lấn Đại Linh lần này, đồng thời cũng là tài phán trưởng của tòa phán quyết dị đoan Bạch Thập giáo——Áo Nhĩ Luân Hi Nhĩ Tư.
“Quả nhiên như lời hai vị nói, nước Linh đã trở nên yếu đi...”
Áo Nhĩ Luân quay người, nhìn một người đang đứng yên sau lưng hắn, ấy là một nam tử đầu trọc mặc áo bào màu xám rộng thùng thình.
“Nguyên Sư các hạ, tình báo mà ngươi cung cấp cho chúng ta đã giúp cho ta giảm bớt rất nhiều thiệt hại, đương nhiên những cống hiến này sẽ được ghi lại vào sổ ghi chép công trạng.”
Nam tử đầu trọc chính là Nguyên Sư đã trốn khỏi Chân Phật tự của Đại Đô trước kia.
Trên khuôn mặt tròn trịa của hắn ta lộ ra một nụ cười nham hiểm.
“Ta không cần công trạng gì cả, ta chỉ cần xử tử toàn bộ người của Đại Đạo Giáo thôi!”
“Điều này rất đơn giản.” Áo Nhĩ Luân thản nhiên trả lời: “Năm đó Bạch Thập giáo của ta bị trục xuất và tàn sát, quân viễn chinh Đại Linh xâm lược lãnh thổ Tây Ý giáo quốc ta, bây giờ chúng ta tất nhiên trả thù lại. Theo cách nói của Đại Linh các ngươi, đó là ăn miếng trả miếng.”
“Tất cả các thế lực liên quan đến Đại Đạo giáo đều phải bị giết, đây là điều kiện của bần tăng.” Nguyên Sư lạnh lùng nói.
“Được. Tiêu diệt dị đoan vốn là ý chỉ của Thần” Áo Nhĩ Luân gật đầu lần nữa.
Đúng lúc này, cách đó không xa có một binh sĩ mặc giáp nhẹ bước nhanh đến, quỳ một chân xuống đất.
“Báo Tài phán trưởng, có ba hướng đội truy lùng đã phát hiện thành viên trong Đại Giáo Minh thuộc về đội ngũ Thương Minh. Ngoài ra còn có hai đội ngũ thế lực liên quan Giáo Minh. Năm đội ngũ thế lực này chống cự vô cùng kịch liệt. Vì thế mà chúng ta đã tổn thất rất nhiều nhân thủ. Tên các đội ngũ đó là: Hắc Thập giáo đội, Thiên Tỏa giáo, Thái Thanh giáo, Nhân Tiên quan.”
“Truyền lệnh Thánh Thập Tự Tinh phái thêm người truy lùng, nhất định phải giết sạch bọn chúng!” Áo Nhĩ Luân lạnh lùng nói.
“Tuân lệnh.” Binh sĩ nhanh chóng lui ra.
“Bây giờ để xem Nhạc Đức Văn còn dám động thủ hay không.” Nguyên Sư thấy vậy thì nhếch môi, lộ ta ý cười sắc lạnh.
“Chính là muốn ép hắn ta động thủ.” Áo Nhĩ Luân trả lời: “Động thủ càng nhiều, thiệt hại càng lớn.”
Nếu không nắm được tình báo bí mật chính xác thì bọn họ đã không phái Bạch Thập Tự quân chinh phạt Đại Linh lúc này.