Oành!
Giữa núi rừng, trên quan đạo, một thanh trọng kiếm, hung ác đập mạnh vào hộ vệ của Nhân Tiên quan, đập hắn ta lăn ra xa, đụng vào thân cây bên trái.
Thân cây rung chuyển dữ dội và vô số lá cây rơi xuống.
Phập.
Thanh trọng kiếm nặng nề rơi xuống đất, đâm vào mặt đất, sau đó bị đại kỵ sĩ An Đa Lạp lao ra, nhặt lên, nắm trong tay.
“Giết!” Hắn ta tiếp tục xông về phía hai hộ vệ Nhân Tiên quan đang lao đến.
“Tăng tốc!” Trong phút chốc, lưỡi kiếm của An Đa Lạp chợt lóe, tốc độ bỗng tăng nhanh gấp mấy lần, trong nháy mắt liền chém qua bên hông hai người.
Một tiếng xì xì vang lên.
Hai người tính toán sai, không kịp ngăn cản, lập tức bị chém ngang, đứt khúc, ngã xuống đất không dậy nổi.
Nhưng sinh mệnh lực ngoan cường làm cho nửa người trên của bọn họ vẫn hét lớn như trước, vung đoản kiếm đâm về phía An Đa Lạp.
Hai tiếng oành oành vang lên, hai người cứ thế bị đá văng, đầu bị bẻ gãy về phía sau, cuối cùng hoàn toàn tắt thở.
“Quả nhiên là tà ma!” An Đa Lạp ngẩng đầu nhìn về phía trước, đúng lúc nhìn thấy đám người Tôn Triều Nguyệt, Diệp Bạch còn đang chạy trốn ở phía xa.
Nhóm người này, đội ngũ Nhân Tiên quan là một trong những đối tượng được phía trên yêu cầu phải tập trung truy lùng và giết sạch.
“Cho nên... Một tên cũng không để lại!” An Đa Lạp vung tay lên, năm kỵ sĩ phía sau dồn dập, mở hết tốc lực đuổi theo.
Còn hắn ta thì ngửa đầu nhìn sắc trời.
“Chiến lợi phẩm tùy các ngươi hưởng dụng, nhưng chúng ta nhất định phải trở về trước khi trời tối.”
Các kỵ sĩ phía trước ngay lập tức sôi nổi gầm lên, đầy hưng phấn.
Phần lớn những kỵ sĩ Bạch Thập Tự quân tiên phong mà hắn dẫn đội là tội phạm tử tù mạnh mẽ hung hãn lấy ra từ trong tử lao để gia tăng số lượng cường giả.
Nếu không khích lệ đầy đủ, bọn hắn căn bản không muốn nhúc nhích tí nào.
Hắn ta đã sớm quen với hình thức hành động này.
Dưới chân hắn ta khẽ điểm, cũng nhanh chóng đuổi theo phía trước.
Giữa rừng núi, lúc này bên cạnh Tôn Triều Nguyệt phía trước đã không còn một ai, chỉ có hai chủ tớ Diệp Bạch và Lục La.
Những hộ vệ còn lại đều bị chém giết trong khi giao thủ trước đó.
Ba người mở hết tốc lực chạy một mạch, thỉnh thoảng quay đầu nhìn về phía đám bạch kỵ sĩ đang đuổi theo phía sau. Những bạch kỵ sĩ này ai nấy tuy không tính là quá mạnh, nhưng áo giáp của bọn hắn cực kỳ cứng rắn, hơn nữa lúc ra tay luôn đột ngột bộc phát tốc độ cực mạnh.
Lúc trước khi vội vàng giao thủ, ngay cả hai hộ vệ Siêu Phẩm Ngoại Dược đều bị chém giết trong thời gian ngắn.
Cho nên Tôn Triều Nguyệt liền biết, với chút bản lĩnh của mình, đến cũng chỉ là tặng mạng mà thôi.
“Đừng sợ! Sông Quan Độ phía trước có phân bộ của thương hội chúng ta! Chỉ cần đến đó là có thể an toàn.”
Nàng thở hồng hộc, dốc hết tốc lực lao nhanh.
Nếu không có tốc độ và thể chất của huyết duệ thì lúc này nàng đã sớm bị đại kỵ sĩ phía sau đuổi kịp.
Dọc theo đường đi, Tôn Triều Nguyệt nhìn những hộ vệ đã đi theo mình từ lâu đều lần lượt chết thảm, lúc này vành mắt đã sớm đỏ hoe.
Nàng cắn răng, giọng căm hận nói: “Phá hủy thuyền thuốc của ta, giết hộ vệ của ta, ta đã sớm gửi tin tức này trở về. Chờ đấy! Hắn ta chắc chắn phải chết!”
Lúc này Diệp Bạch lại không lạc quan như nàng.
Sau trận giao thủ ngắn ngủi vừa rồi, nàng đã thấy rõ cấp độ của đại kỵ sĩ đuổi giết phía sau kia.
Sau khi tổng hợp, đánh giá lực lượng và tốc độ bộc phát, đối phương ít nhất đã đạt đến cấp độ Tam Không.
Đây căn bản không phải là chuyện họ có thể với tới.
Rõ ràng vận may của các nàng rất xui xẻo, lúc phá vòng vây động tĩnh quá lớn nên đã chọc phải cường giả cấp cao Bạch Thập giáo.
“Nhất định phải nghĩ biện pháp vứt bỏ hắn ta!” Trong lòng Diệp Bạch lo lắng, khi quay đầu nhìn lại liền hoảng sợ, giật mình.
Người đó… biến mất rồi!?
Phía sau trống rỗng, tên đại kỵ sĩ vừa rồi còn đang gấp gáp đuổi theo, lúc này lại biến mất không còn chút tung tích.
“Ngươi đang tìm ta à?” Bỗng nhiên, một thanh âm đột ngột vang lên sau lưng Diệp Bạch.
Nàng cũng không thèm nhìn chung quanh, toàn lực triển khai Kim Bằng Mật Lục, hai tay mở ra, tăng tốc lao về phía trước một khoảng cách lớn.
Lần này vừa lúc tránh được cú vung chém trọng kiếm của người phía sau.
Nhưng nàng có thể dựa vào Kim Bằng Mật Lục đạt đến trình độ vượt qua tốc độ bộc phát của đối phương.
Đáng tiếc, hộ vệ Lục La bên cạnh lại không có bản lĩnh này.
Rất nhanh, ngắn ngủi vài tiếng vang lên giòn tan.
Á!
Tiếng hét thảm thiết của Lục La làm cho hốc mắt Diệp Bạch đỏ bừng.
“Tiểu thư đi mau!” Thanh âm Lục La hét lớn ở phía sau.
Phập.
Rất nhanh, một tiếng máu thịt be bét vang lên, cuối cùng âm thanh bỗng im bặt.
Diệp Bạch nhìn cũng không dám nhìn về phía sau, cố gắng hết sức lao nhanh về phía trước.