Nàng chưa bao giờ nghĩ mình lại sẽ lưu lạc đến tình cảnh này, Lục La theo nàng nhiều năm như thế, kết quả cuối cùng lại chết ở nơi này?!
Oành.
Bỗng nhiên phía sau lại vang lên một tiếng trầm đục.
Tôn Triều Nguyệt nhào tới, tránh được trọng kiếm bay đến phía sau.
Nhưng vì né tránh quá nhanh nên cơ thể đâm sầm vào một cái cây lớn ở phía trước.
Nàng quay cuồng rơi xuống đất rồi ngay lập tức đứng dậy, nhưng đã muộn.
“Tà ma!” Một cái tay sắt đeo găng tay nắm lấy cổ nàng từ phía sau.
Keng.
Trong phút chốc, tay sắt bị một bàn tay to lớn tương tự bắt lấy ở phía chính diện, treo lơ lửng giữa không trung.
“Không sao chứ, Nguyệt tiểu thư.” Một giọng nói trầm thấp vang lên.
Tôn Triều Nguyệt vội vàng lăn về phía trước một đoạn rồi đứng dậy ngẩng đầu.
Ở phía trước nàng, lúc này đã có một đội nhân mã mặc áo đỏ, dẫn đầu là một nữ tử mặc váy ngắn đang lao về phía bên này.
Mà phía sau là một tráng hán khôi ngô mắt đỏ đang chiến đấu kịch liệt với Bái Thần đại kỵ sĩ An Đa Lạp.
“Giết sạch bọn chúng!” Nữ tử váy ngắn dẫn đội chính là Thường Ngọc Thanh mới vừa từ Vu Sơn chạy đến.
Đôi mắt đẹp của nàng lạnh lùng nghiêm nghị, phất tay chỉ về phía các kỵ sĩ Bạch Thập Tự quân xông lên phía sau An Đa Lạp.
Từng đạo nhân huyết duệ của Nhân Tự Viện nở nụ cười quái dị lao ra, tốc độ cực nhanh.
Người yếu nhất trong số những người này, không tính lực lượng, chỉ xét về tốc độ thì đều có cấp Cửu Phẩm, người mạnh nhất thậm chí đã đạt đến Ngoại Dược.
Dưới tình huống lão đại bị dây dưa, không đến nửa phút đồng hồ, các kỵ sĩ ở đây đã chết hơn phân nửa.
Chỉ còn lại An Đa Lạp với vẻ mặt càng ngày càng nghiêm túc vừa chiến đấu vừa rút lui.
“Các ngươi... Là Nhân Tiên quan!?” Lúc này Diệp Bạch cũng nhận ra thân phận đám người Thường Ngọc Thanh, hai mắt bỗng trợn to.
“Nhất định phải bắt hắn ta lại! Không được để người sống trở về báo tin!” Thường Ngọc Thanh không để ý đến nàng mà cũng rút kiếm, xông lên gia nhập đội chiến đấu.
Chẳng bao lâu một tiếng hét thảm thiết vang lên, kỵ sĩ cuối cùng bị chém ngã xuống đất, chỉ còn lại một mình An Đa Lạp bị bao vây ở giữa.
Từng huyết ảnh từ bốn phương tám hướng vọt đến gần công kích, đánh cho hắn ta ứng phó đến mệt mỏi.
Mỗi một huyết ảnh xẹt qua hắn ta đều sẽ hút một ít máu tươi rồi rời đi.
Phương thức tấn công kỳ lạ như vậy làm cho An Đa Lạp càng lúc càng suy yếu.
“Thánh Tài!” Bỗng nhiên An Đa Lạp nổi giận gầm lên, toàn thân nhanh chóng phồng lên, tiến lên một bước rồi lại lùi về phía sau, muốn phá vỡ vòng vây.
Phập!
Trong nháy mắt này, phía sau hắn ta bỗng nhiên xuất hiện thêm một bóng người, đó là tráng hán khôi ngô dây dưa chiến đấu với hắn ta lúc trước.
Hai người bỗng chốc va vào nhau, mất thăng bằng rồi ngã lăn xuống đất.
Đợi đến khi quay cuồng chấm dứt, An Đa Lạp đã hoàn toàn mất đi động tĩnh, làn da trở nên trắng bệch, hoàn toàn mất đi huyết sắc.
Răng rắc.
Tráng hán chém một chưởng vào cổ An Đa Lạp, chém hắn ta thành hai khúc cùng với áo giáp.
“Không có máu, những quái vật này rất dễ giết.” Hắn ta đứng dậy lau đi vết máu trên khóe miệng, cười nói.
Là cao thủ Địa Tự viện, xếp hạng thứ mười bốn, đối phó với tí tình huống này chẳng là gì.
Đang lúc hắn ta đắc ý, bỗng nhiên phía sau xa xa lại có hai bóng người màu trắng nhanh chóng đến gần.
Hai người kia vẫn còn cách xa ngàn thước đã mơ hồ làm cho người ta tâm thần rung động, tựa như hai chiếc thuyền khổng lồ đang đâm sầm về phía bên này.
“Là cao thủ! Lại đến nữa rồi! Đi mau!”
Mọi người cảm ứng được khí tức, dồn dập biến sắc.
“Ta đi thử phẩm chất xem thử!” Tráng hán Địa Tự viện xoay người hét lớn, phóng về phía hai người kia.
Chíu!
Thường Ngọc Thanh giơ tay lên, bắn một cái pháo hoa lên trời.
Đây là pháo hoa cầu cứu.
Đôi mắt đẹp của nàng lạnh như băng, lần này, vì đối phó với khả năng có thể bị truy kích, đi cùng nàng không phải chỉ có mấy người này.
Dù sao, mục đích nàng đến đây, không chỉ để cứu người, mà còn muốn thừa dịp đối phương giao chiến cùng Linh quân, chờ thời cơ đoạt lại dược liệu.
Rất nhanh, cũng có những bóng người tốc độ cao tiếp cận phía sau nàng.
Lúc này những cao thủ huyết duệ xếp hạng cao của Nhân Tự viện và Địa Tự viện từ trên cao nhìn xuống.
Liền nhìn thấy rõ ràng một đám kỵ sĩ mặc áo giáp trắng đang không ngừng gia nhập chiến trường trong khu rừng phía trước.
Mà đối diện, từng bóng huyết sắc đang từ các phương hướng nhanh chóng tụ tập lại, đồng thời gia nhập chiến trường trong rừng.
Cuộc chém giết giữa hai bên đang nhanh chóng mở rộng quy mô.
“Bạch Thập Tự quân, Bạch Thập giáo?”
Bên trong động Nhân Tiên.
Trương Vinh Phương ngồi khoanh chân, nhìn Thanh Tố đến bẩm báo, trong lòng hơi nghi hoặc.
“Bạch Thập giáo à...” Hắn rơi vào trong hồi ức.