Lúc này, nữ tử lớn tuổi đối diện nàng cũng nhẹ nhàng vén mạng che mặt lên, ăn cháo đậu xanh còn bốc hơi nóng.
Nhìn gương mặt, chính là mẫu thân nàng- Cung Sơ Nhân với dung mạo quyến rũ và trưởng thành hơn.
Hai nàng cùng nhau đến nơi này là để tìm kiếm một đệ tử hạch tâm đã phản bội chạy trốn của Cảm Ứng môn.
“Đừng nói vậy, thời gian thế lực ổn định càng lâu sẽ càng xuất hiện tình huống như vậy.” Cung Sơ Nhân nhẹ nhàng trả lời: “Dù sao chú ý che dấu thân phận, đừng đánh rắn động cỏ, để cho người chạy là được.”
“Nếu phản đồ kia cấu kết với thế lực địa phương, chúng ta nên xử lý thế nào?” Yến Song hỏi.
“Hàn Đao môn chủ là Siêu Phẩm Tam Không đã ẩn cư nhiều năm, có thanh thế không tầm thường ở mấy đường lớn xung quanh đây. Chúng ta tốt nhất không nên để nàng ấy chú ý...” Cung Sơ Nhân trả lời.
“Nói cách khác, không nên phát sinh xung đột cùng những người này?” Yến Song nhíu mày hỏi.
Cung Sơ Nhân đang định trả lời, bỗng nhiên trên quan đạo xa xa chợt xuất hiện hàng loạt chấm đỏ.
Những chấm đỏ đó di chuyển từ xa đến gần với tốc độ cực nhanh, dù ở rất xa nhưng có thể mơ hồ ngửi thấy mùi tanh ngọt như rỉ sắt.
Cùng lúc nhìn thấy chấm đỏ, một đội nhân mã Hàn Đao môn vừa mới vào quán trà lập tức im bặt, sắc mặt khẽ thay đổi, cúi đầu không nói gì nữa.
Lúc trước bọn họ còn nhỏ giọng nói chuyện phiếm, lúc này ngay cả hứng thú nói chuyện phiếm cũng không còn.
Sắc mặt chủ quán trà và tiểu nhị cũng đều thay đổi, rối rít cúi đầu im lặng, mỗi người đều làm việc của mình.
“Xảy ra chuyện gì thế?” Yến Song và Cung Sơ Nhân liếc nhau, đều có hơi khó hiểu.
Hai người đều là cao thủ Siêu Phẩm, khi những chấm đỏ đó đến gần, các nàng cũng mơ hồ cảm nhận được tốc độ thân pháp của những người này đều nhanh đến mức khác hẳn với người thường.
Hơn nữa con ngươi...
“Con ngươi của bọn họ đều là màu đỏ!” Trong lòng Yến Song rùng mình.
“Là người của Hồng đạo! Mọi người đừng lên tiếng, đừng gây chuyện!” Lúc này đội trưởng Hàn Đao môn nhanh chóng dặn dò một câu, sau đó cúi đầu uống trà ăn bánh được đưa lên.
Hồng đạo?
Cả Cung Sơ Nhân và Yến Song đều nghe thấy câu nói nhỏ này, trong lòng đều thắc mắc.
Không biết Hồng đạo này có ý nghĩa gì.
Rất nhanh, chấm đỏ dồn dập đến gần, lộ ra thân hình, rõ ràng đó là một đội hơn mười đạo nhân mắt đỏ tóc đen mặc đạo bào đỏ.
Bọn họ không dừng lại mà thẳng tắp đi dọc theo quan đạo, băng qua trước cửa quán trà, sắc mặt lạnh lùng, thậm chí không thèm liếc mắt nhìn mọi người trong quán trà.
Trong nháy mắt, nhóm đạo nhân này đã rời xa quán trà, lao về một hướng xa hơn rồi dần dần biến mất ở cuối tầm mắt.
Đợi đến khi bọn họ đều đi xa, lúc này đám người Hàn Đao môn mới dồn dập thở phào nhẹ nhõm.
“Tại sao bỗng dưng lại có nhiều đạo gia mắt đỏ xuống núi thế? Vừa rồi ta nhìn thấy dẫn đầu trong đó vậy mà lại là Thiên Tự viện đó!” Sắc mặt đội trưởng nghiêm túc nói.
“Thiên Tự viện? Đội trưởng, ngài không nhìn lầm chứ!” Mấy người chung quanh rối rít hít sâu một hơi.
“Hàn Đao môn chúng ta đã tiếp xúc cùng những đạo gia mắt đỏ này không phải một hai lần, làm sao ta có thể nhận sai được. Dấu hiệu Thiên Tự viện, Địa Tự viện và Nhân Tự viện hoàn toàn khác nhau. Trước kia lúc ta thi đấu ở trong môn, đã nhìn thấy môn chủ tiếp đãi vài lần từ xa. Chắc chắn không nhận sai!” Đội trưởng nghiêm túc nói.
“Mưa gió sắp nổi lên rồi...” Hắn ta thở hắt ra một hơi dài.
“Vị huynh đài này, không biết Hồng đạo, Thiên Tự viện các ngươi nói là có ý gì? Vì sao mọi người kiêng kỵ như thế, thậm chí e ngại những đạo nhân kia?” Lúc này Yến Song nhịn không được, đứng dậy tiến lên, chắp tay dò hỏi.
Nàng vén mạng che mặt lên, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp diễm lệ.
Đôi mắt màu xanh nhạt cùng làn da trắng nõn làm cho người ta nhìn thoáng qua liền có thể nhìn ra nàng có huyết thống người Hồ Tây.
Đội trưởng Hàn Đao môn chỉ liếc mắt một cái liền lập tức đứng dậy ôm quyền, không dám thất lễ.
Hành tẩu giang hồ nhiều năm, hắn ta biết rõ, nếu dám một mình đi lại nơi sơn dã như vậy, chao ôi nữ tử xinh đẹp thế này chắc chắn không phải người hiền lành gì.
Cho nên lễ nhiều người không trách*, cũng không mất mát gì.
*Lễ nhiều người không trách (礼多人不怪): Ý nói lễ nghĩa là cần thiết, có nhiều cũng không ai trách tội.
“Cô nương khách khí. Chắc hẳn các ngươi là người bên ngoài tới?” Hắn ta trầm giọng nói.
“Đúng vậy, ta và mẫu thân từ nơi khác đi ngang qua nơi này, tình cờ nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi, trong lòng có hơi khó hiểu nên đến đây thỉnh giáo.” Thanh âm của Yến Song dịu dàng, mang theo một loại khí tức khiến người ta không cách nào từ chối.
“Haizz...” Đội trưởng thở hắt ra một hơi dài: “Thật ra rất nhiều nhân sĩ võ lâm địa phương ở đây đều biết một câu nói: Thà chọc hổ báo lang còn hơn đụng vào quỷ mắt đỏ. Câu nói đó là nói về những đạo gia vừa mới đi qua.”