“Ngay cả Hàn Đao môn có thực lực hùng hậu và độc bá một phương như các ngươi cũng không dám trêu vào họ ư?” Cung Sơ Nhân đứng dậy bước tới gần, nàng nhẹ giọng hỏi.
“Cô nương biết bọn ta à?” Đội trưởng kia trở nên cảnh giác.
“Đương nhiên biết rồi, Hàn Đao phá tuyết, nguyệt ảnh hóa băng, đây là câu nói về đòn tấn công chí mạng mạnh mẽ ác liệt của Hàn Đao môn.” Cung Sơ Nhân nói vài câu lấy lòng.
Lúc này, sắc mặt của đội trưởng kia và những người xung quanh mới khẽ buông lỏng.
“Cô nương quá khen rồi, đây đều là bằng hữu trên giang hồ tâng bốc và cho bọn ta thể diện thôi.” Một lát sau, đội trưởng nói một cách chân thành và nghiêm túc.
“Nếu đã là bằng hữu thì tại hạ cũng có thiện ý nhắc nhở một câu, bắt đầu từ nơi này, nếu hai vị gặp lại những đạo gia mắt đỏ này, ngàn vạn lần nên nhẫn nại nhường nhịn họ mọi lúc mọi nơi, không thể trêu vào. Nếu không, ắt phát sinh tai họa.”
“Xin hỏi huynh đài, rốt cuộc bọn họ có lai lịch ra sao?” Vẻ mặt Yến Song cũng trở nên nghiêm túc.
“Những người kia đều là đạo Huyết Tiên, đạo gia của Nhân Tiên quan!” Đội trưởng thấp giọng nói.
“Cũng không biết là ai dám cả gan khiêu khích những đạo gia này nữa, xem ra, lại có người sắp phải xui xẻo rồi đây. Đến cả đại cao thủ của Thiên Tự viện cũng được điều động ra ngoài, người bình thường nào có thể đối kháng được với những vị ấy chứ?”
“Nhân Tiên quan, đạo Huyết Tiên?” Yến Song và Cung Sơ Nhân thoáng chốc đã liên tưởng tới tư liệu liên quan.
Các nàng là người của Cảm Ứng môn, đương nhiên khá là quen thuộc với danh hiệu Nhân Tiên quan này.
Hiện giờ, Cảm Ứng môn bị Đại Đạo Giáo vắt chanh bỏ vỏ, bởi vì không được tín nhiệm nữa nên dần dần lại quay về dạng kết cấu tổ chức lỏng lẻo ban đầu.
Tất cả mọi người, đứng đầu là Nguyệt Hậu, dần trở nên bằng mặt không bằng lòng với Nhạc Đức Văn.
Bây giờ, khi chấp hành nhiệm vụ bên ngoài thì bỗng nhiên nghe được tên gọi Nhân Tiên quan... Trong lòng hai nàng đều dâng lên từng gợn sóng tò mò.
Yến Song vô thức hồi tưởng lại từng cảnh lúc gặp mặt Trương Vinh Phương vào năm đó.
Khi nàng nghe được tình báo rằng Trương Vinh Phương tự sáng tạo võ học, phản ứng đầu tiên của nàng là không tin, nhưng những chiến tích liên tục truyền đến sau này đã khiến cho nàng hoàn toàn rơi vào nghi ngờ khó hiểu.
Mà tâm trạng Cung Sơ Nhân cũng cảm thấy kỳ quặc tương tự.
Nhớ năm đó nàng còn dạy Trương Vinh Phương tỏa văn suốt khoảng thời gian dài.
Không nghĩ tới hôm nay lại lần nữa nghe thấy tin tức về hắn bằng cách này......
“Hai vị ngàn vạn lần phải nhớ kỹ, nếu như đụng phải đạo gia đạo Huyết Tiên trong phạm vi mấy tỉnh xung quanh đây, tuyệt đối không thể để nảy sinh xung đột. Nếu không, hậu quả khó lường, bị giết hay mất tích đều là chuyện thường.”
Mắt thấy hai nàng đều là mỹ nhân, đội trưởng kia vội vội vàng vàng dặn dò thêm vài câu.
“Đa tạ nhắc nhở.” Lúc này, sao Yến Song có thể nghe lọt tai chữ nào được nữa, thân là con gái Yến vương, lại là một trong những thiên tài đứng đầu Cảm Ứng môn.
Khi nhìn thấy đạo nhân của Nhân Tiên quan, nàng không hề cảm thấy nguy hiểm, mà ngược lại càng tò mò nhiều hơn.
Suy cho cùng, trước kia, lúc Trương Vinh Phương ở trước mặt nàng cũng chỉ có vậy.
Nàng và hắn còn giao thiệp qua không ít lần, quả thực nàng không hề có cảm giác sợ hãi.
Giống như nàng, trong lòng Cung Sơ Nhân ở bên cạnh cũng lóe lên ý nghĩ nên tiếp xúc và thăm dò trước.
Nếu như phạm vi thế lực của Nhân Tiên quan này thật sự rộng như vậy, có lẽ việc dựa vào một chút giao tình lúc trước để mượn lực bắt đám phản đồ chạy trốn kia sẽ dễ hơn rất nhiều.
Lúc này, cả hai người đều có suy nghĩ nên thử thăm dò trước một phen.
Ở quan đạo trên hoang sơn dã lĩnh.
Kỵ sĩ Bạch Thập giáo mặc giáp trắng và chiến sĩ kiếm thuẫn đang lần lượt tập hợp chi viện từ đằng xa.
Nhìn từ xa cứ như một sợi dây mảnh nhỏ màu xám trắng.
Dẫn đầu là hai đại kỵ sĩ mặc trọng giáp, đầu đội mũ sắt hình tam giác, bọn chúng xếp hàng và không ngừng phát động công kích xen kẽ về phía Nhân Tiên quan.
Mà tất cả mọi người bên phía Nhân Tiên quan đều hệt như côn trùng màu đỏ bay rải rác, lúc phân tán, khi lại tụ hợp, mỗi người tự chiến đấu phần mình.
Nhưng đặc điểm của họ là tốc độ nhanh, dù có bị thương cũng có thể tự lành lại trong chớp mắt, lúc đối phó với Linh Vệ và Linh Lạc Bái Thần cũng không một chút lùi bước, có thể hút máu kiềm chế chúng dễ như trở bàn tay.
Quy mô chiến trường đã mở rộng đến mức độ hơn trăm người.
Thi thể của Bạch Thập giáo và thi thể của Nhân Tiên quan nằm rải rác khắp nơi. Không chỉ vậy, còn có không ít võ giả Bái Thần biến thành đống tro đen sau khi chết, phân tán khắp bên đông bên tây.