Rừng cây ở quan đạo này cũng bị các võ giả có lực lượng hùng mạnh đánh thành khoảng đất trống trụi lủi không cây không cỏ.
Tôn Triều Nguyệt, Thường Ngọc Thanh và Diệp Bạch đứng cạnh nhau, chỉ huy chiến trường từ nơi hậu phương sâu nhất.
Sắc mặt hai người Tôn Triều Nguyệt và Thường Ngọc Thanh đều hết sức nghiêm trọng, nhìn chằm chằm vào chiến đoàn đỉnh cao đang tham gia chiến đấu.
Năm cao thủ Siêu Phẩm của Địa tự viện và hai tên đại kỵ sĩ của Bạch Thập giáo đang đánh đến bất phân thắng bại.
Sau khi hai tên đại kỵ sĩ bộc phát trạng thái cực hạn, thân hình chúng chỉ hơi lớn hơn một chút, nhưng sức mạnh và khả năng phòng ngự lại gia tăng rất nhiều.
Chỉ một cú chạm nhẹ là có thể đánh cho các cao thủ Địa tự viện đến mức da tróc thịt bong.
Mà uy lực đối với Nhân Tự viện lại càng mạnh đến cực điểm, vừa chạm vào sẽ lập tức bị trọng thương ngay.
“Đám người Bạch Thập giáo này còn đang được chi viện, người của bọn chúng tới càng lúc càng đông!” Thường Ngọc Thanh trầm giọng nói.
“Rốt cuộc bọn chúng có bao nhiêu người vậy?” Nét mặt Tôn Triều Nguyệt hơi khó coi, “Chẳng lẽ toàn bộ cao thủ đều đang truy đuổi chúng ta sao?”
“Không thể nào. Xem ký hiệu Khải giáp của chúng, hẳn là đoàn kỵ sĩ Thánh Thập Tự Tinh của nội bộ Bạch Thập giáo.” Lúc này, Diệp Bạch đang ngồi xổm bên cạnh thi thể của Lục La với vành mắt đỏ ngầu, nàng gằn giọng nói.
“Thánh Thập Tự Tinh là một danh xưng, chỉ có những kẻ sau khi đột phá đại kỵ sĩ mới có thể có danh xưng lớn mạnh như vậy.”
Thường Ngọc Thanh và Tôn Triều Nguyệt đều nhìn về phía nàng với vẻ bất ngờ, không ngờ nàng lại biết nhiều chuyện tới vậy.
Diệp Bạch đè nén đau đớn trong lòng xuống và nói tiếp: “Nếu nói đại kỵ sĩ đại diện cho cấp độ Siêu Phẩm trong Bạch Thập giáo, thì Thánh Thập Tự Tinh chính là cấp độ tương ứng với Tông Sư mà chúng ta thiết lập ra. Đây là cấp độ do chúng bố trí riêng ra để ứng đối với Tông Sư và đối phó với cuộc tấn công của quân đoàn cao thủ Đại Linh vào năm đó.”
“Tông Sư ư!? ”Nghe được danh từ này, cả Thường Ngọc Thanh và Tôn Triều Nguyệt đều biến sắc.
Nhưng bây giờ chiến đoàn càng ngày càng lớn, đã đánh tới tình trạng thế này nên người của bên nào cũng giết đến đỏ cả mắt.
Số lượng cao thủ võ giả Bái Thần mà Bạch Thập giáo tổn thất ít nhất là hai chữ số và hơn ba mươi chiến sĩ tinh nhuệ của giáo đoàn.
Thậm chí còn có một vị đại kỵ sĩ đạt đến cấp độ cao nhất đã gục ngã. Thiệt hại tới mức này, nếu không thể mang về đầy đủ thành quả chiến đấu, hai vị đại kỵ sĩ đỉnh cấp đến đây chi viện đều sẽ gặp phải xui xẻo.
Cho dù chúng có là cao thủ sắp đột phá đến Thánh Thập Tự Tinh đi chăng nữa thì cũng phải tiếp nhận trừng phạt như bao người.
Thế nên bọn chúng mới không muốn rút lui.
Mà lúc bấy giờ, năm cao thủ Địa Tự viện bên phía Nhân Tiên quan đang mượn lực hấp thu huyết dịch của kẻ địch, khả năng khôi phục sức chịu đựng của thân thể đã được tăng cao trong thời gian ngắn, họ hầu như đều dốc hết toàn lực để chém giết bất chấp thể lực bị tiêu hao.
Cùng cấp độ nhưng tốc độ của bọn họ nhanh đến mức kinh người, gần như đã vượt trên nửa cấp độ so với đối phương.
Đây là tốc độ vào ban ngày, nếu như đến đêm thì tốc độ của họ còn được tăng cường lên khá nhiều.
Hiện giờ, mục đích của bọn họ chính là kéo dài thời gian đến khi trời tối.
Nhưng...
Đột nhiên, một vòng quay màu trắng bạc từ trên trời nơi phương xa bay vụt xuống và lộ ra giữa chiến đoàn.
Oành!!
Mặt đất nổ tung, vòng quay màu trắng bạc đâm sầm vào mặt đất và hiện ra hình dạng thực sự.
Rõ ràng đó là một thanh cự kiếm dài hơn ba mét và rộng nửa mét có màu trắng bạc.
Giữa thân kiếm có khắc dòng ký tự nhỏ màu lam nhạt, trải dài toàn thân từ mũi kiếm đến chuôi kiếm.
Một vị huyết duệ Địa Tự viện xếp hạng thấp không tránh kịp, ngay lúc bị cự kiếm chém trúng đã bị gọt sạch hết nửa người, thậm chí non nửa đầu của người đó cũng biến mất không còn tăm hơi.
Chết ngay tại chỗ.
“Thánh Thập Tự Tinh!!” Hai tên đại kỵ sĩ lập tức mừng rỡ, “Là binh khí có ký hiệu của Phất Lãng Tắc Ân đại nhân!!”
“Thánh Thập Tự Tinh?” Sắc mặt Thường Ngọc Thanh biến đổi dữ dội, nàng biết rằng không ổn rồi.
Đám người này thế mà lại tăng thêm Tông Sư để lần theo dấu vết của Tôn Triều Nguyệt!
Không chỉ mình nàng, mà cả gương mặt xinh đẹp của Diệp Bạch và Tôn Triều Nguyệt đều trở nên trắng bệch, các nàng hiểu rõ cục diện hiện giờ không hay rồi.
Đám Bạch Thập giáo này cực kỳ bất thường, chỉ vì truy đuổi một thương nhân mua hàng như Tôn Triều Nguyệt mà liên tiếp phái ra nhiều cao thủ như vậy sao? Giờ đây lại còn có cả Tông Sư nữa!
Bọn chúng có nhiều cao thủ như vậy ư? Không cần ứng phó với đợt vây quét của Linh đình và Đại Giáo Minh bên kia nữa à?