“Có cần rút lui không?” Tôn Triều Nguyệt gấp gáp nhìn về phía Thường Ngọc Thanh.
Thường Ngọc Thanh nghiến chặt răng, nàng vừa cam đoan sẽ tìm cách đoạt lại thuyền dược liệu, hiện tại chỉ vừa mới bắt đầu đã gặp phải hoàn cảnh khó khăn này.
“Không kịp nữa rồi, một khi bị Tông Sư truy sát, có rút lui cũng trốn không thoát!” Nét mặt nàng lóe lên vẻ hung ác, “Cầu viện...”
Còn chưa dứt lời, một bóng người cường tráng bên phía Bạch Thập giáo tung người nhảy vọt lên, trong nháy mắt đã vượt qua gần trăm mét rồi rút cự kiếm lên và hung hăng chém về phía một trong số những huyết duệ Địa tự viện.
Nhát kiếm này lao vút tới cực nhanh, dù lưỡi kiếm còn chưa rơi xuống nhưng đã có một cơn gió lốc cường hãn thổi xuống đất, làm cho bụi đất và cỏ vụn xung quanh bị đè ép tản ra khắp nơi.
Oành!!
Huyết duệ Địa tự viện kia có ý định đỡ đòn, nhưng vẫn bị chém ngang và chẻ đôi cả người ngay tại chỗ, sau đó ngã xuống mặt đất với gương mặt dữ tợn.
“Thiên Diệp công chúa? Nòng cốt Thường Ngọc Thanh của Nhân Tiên quan? Xem ra vận may của ta không tồi.” Người tới rút cự kiếm ra vác lên vai mình và nở nụ cười vui tươi xán lạn.
Mới đầu, lúc bị phân công đến nơi này để truy sát Nhân Tiên quan, hắn ta còn có chút bất mãn. Hắn ta thích cận chiến chém giết với cường giả chứ không phải cắt rau một cách đơn giản nhẹ nhàng.
Dù sao, so với các phương hướng còn lại, thế lực tổng thể của Nhân Tiên quan cũng chỉ là tiểu thế lực địa phương nhỏ bé không đáng kể.
Cho dù quan chủ Nhân Tiên quan kia được mệnh danh là có thực lực Linh Tướng thì sao chứ?
Bọn chúng vốn là tới đây để quét sạch Đại Linh này mà!!
Sớm muộn gì thần huy của Bạch Thập Tự cũng sẽ bao trùm lên toàn bộ vùng đất này!
Đừng nói là Nhân Tiên quan, kể cả là Hắc Thập giáo, Thiên Tỏa Giáo, thậm chí là Đại Đạo Giáo đều sẽ phải lần lượt quỳ rạp dưới thần uy của Bạch Thập Tự!
Cho nên, từ đầu hắn ta không có một tí hứng thú nào, nhưng đến hiện tại, khi nhìn thấy ba người Tôn Triều Nguyệt, Thường Ngọc Thanh và cả Diệp Bạch kia, ba kiểu nhan sắc với phong cách khác biệt như thế đã khiến cho mắt hắn ta sáng rỡ hẳn lên.
“Xem ra đêm nay có thể hưởng phúc rồi!" Nam tử cười ha hả rồi cất cao giọng nói.
“Ngươi muốn chết!!!”
Không đợi người kia đứng vững, hai bóng người huyết sắc bùng nổ xông ra từ sau lưng Thường Ngọc Thanh, còn đang ở giữa không trung, thân thể của hai người bỗng chốc phình to dữ dội và phát ra những tiếng gào thét quái dị rồi hung hãn lao về phía người kia.
Cao thủ Thiên Tự viện đến rồi!
Trong động Nhân Tiên.
Trương Vinh Phương đột nhiên nhíu mày và tỉnh táo lại từ trong nhập định.
Hắn cảm giác được một sợi dây đỏ huyết duệ đời thứ nhất trong số Huyết Tinh Truy Tung đã bị đứt đoạn.
Hiện giờ, huyết duệ đời thứ nhất gần như đều là cao thủ đỉnh cao của Địa Tự viện hoặc là Thiên Tự viện, đây là lần đầu tiên xuất hiện tình huống thế này kể từ khi ba viện được hình thành.
Là bên phía Thanh Nhi, đầu tiên là thuyền thuốc, hiện tại lại mất đi một cao thủ của Địa Tự viện...
Cao thủ Siêu Phẩm đều là nguồn dự trữ trân quý, khác với Bái Thần, huyết duệ có thể không ngừng tiếp tục tăng thêm, hơn nữa trong Nhân Tiên quan vốn cũng không có quá nhiều Siêu Phẩm, chết đi một người đều sẽ làm cho lòng Trương Vinh Phương cảm thấy khó chịu.
Hắn thở hắt ra và chậm rãi đứng lên.
“Ngươi định ra ngoài sao?” Bạch Lân hỏi.
“Ừ, ngồi xổm suốt một năm, cũng nên ra ngoài hoạt động một chút rồi. Có người ức hiếp tới trên đầu ta.” Trương Vinh Phương trả lời.
“Vả lại, đến tận lúc này mà Đại Giáo Minh Linh đình vẫn chưa có cao thủ xuất trận vây quét, có chút không đúng lắm.”
“Quả thực là có gì đó bất ổn.” Bạch Lân tán thành.
Trương Vinh Phương nhắm mắt lại cũng có thể nhìn thấy có tận mấy sợi dây đỏ Huyết Tinh Truy Tung cũng bắt đầu rung động kịch liệt, màu sắc đang từ từ trở nên nhạt dần, đây là biểu hiện của việc họ bị thương.
Đã đi liên tiếp hai nhóm chi viện, thế mà vẫn không thể đè cục diện xuống được, chuyện này khá kỳ quái.
“Ta đi Thứ Đồng trước một chuyến để giải quyết đám sâu bọ gây rối kia. Bên phía Đại Giáo Minh điều tra sau.” Trương Vinh Phương trầm giọng đáp lời
Hắn chậm rãi bước ra khỏi động rồi ngẩng đầu nhìn sắc trời một lát.
“Hẳn là có thể tranh thủ trở về uống trà.”
“Đợi đã!!” Thình lình, Bạch Lân vội vã lên tiếng, “Có cao thủ tới gần!!”
Trương Vinh Phương nhíu mày và ngẩng đầu nhìn về phía xa xa trên bầu trời bên ngoài Nguyện Nữ hạp.
Nơi đó có một bóng người thon dài đang cầm Loan Nguyệt Chiến Kích cực lớn trong tay, hai mắt nhìn chằm chằm xuống nơi này, cả người mặc chiến giáp xám trắng bay tới hướng này và lao xuống.
“Trương Vinh Phương!! Lần này, không ai có thể cứu ngươi được nữa!!!”