Bóng người cười điên cuồng giữa không trung rồi tháo mặt nạ xuống, để lộ ra khuôn mặt lạnh lùng sắc bén quen thuộc.
Chính là Thần Tướng Áo Đô Na đã giao thủ với hắn trước đây!!
Cách Phủ Vu Sơn hơn ngàn dặm bên ngoài.
Trong một quan đạo gần rừng cây.
Cao thủ Bạch Thập giáo và Nhân Tiên quan đang điên cuồng chém giết lẫn nhau.
Trông như một quả thủy cầu màu trắng bị bao quanh bởi một màn sương mù màu đỏ.
Bạch Thập giáo mạnh trên phương diện phòng ngự và sức mạnh, chiêu thức của chúng đơn giản, nhưng lực bộc phát ở khoảng cách gần tương đối kinh khủng.
Mà Nhân Tiên quan có tốc độ và năng lực tự lành cực kỳ mạnh, dựa vào tốc độ cao hơn một bậc mà không ngừng xen kẽ xung quanh.
Kịch liệt nhất vẫn là trận giao chiến giữa hai vị Tông Sư Nhân Tiên của Thiên Tự viện cùng với Thánh Thập Tự Tinh Phất Lãng Tắc Ân của Bạch Thập giáo ở trung tâm.
Ba người đã sớm thật sự bùng lên chiến hỏa, thân thể mỗi người đều trở nên bành trướng, đồng thời còn mở ra hai tầng hoặc ba tầng trạng thái cực hạn, mọi cử động đều hệt như thuốc nổ, dọa cho những người xung quanh sợ hãi không dám tới gần.
Rầm rầm rầm!!
Âm thanh giao thủ dày đặc liên miên không dứt, như có nòng pháo không ngừng oanh tạc mặt đất.
Mặt đất mấy dặm xung quanh cũng có thể cảm nhận được cơn chấn động.
Tôn Triều Nguyệt và Diệp Bạch đã sớm đã được Thường Ngọc Thanh dẫn đến vị trí xa hơn, họ đang quan sát phía này từ nơi xa.
“Tình hình không ổn lắm.” Thường Ngọc Thanh bày ra vẻ mặt nghiêm trọng.
“Cao thủ bên phía Đại Giáo Minh còn chưa có động tĩnh. Theo lý thuyết, cảng Thứ Đồng là cảng lớn nhất của Đại Linh, hẳn phải có không ít cao thủ đóng quân ở gần đó để tọa trấn, Đại Giáo Minh tuyệt đối cũng có rất nhiều Siêu Phẩm mới phải. Nhưng đến tận bây giờ, ít nhất đã mấy canh giờ rồi nhưng vẫn không thấy họ có bất kỳ động tĩnh gì.”
“Có khi nào họ bị cản lại rồi không?” Diệp Bạch trầm giọng nói.
Nhắc nhở vừa nãy của nàng đã làm cho mọi người phải nhìn nàng bằng ánh mắt khác xưa.
“Có thể lắm, nhưng thế thì lại càng nguy hiểm, bởi vì điều này đồng nghĩa với việc sức mạnh của những người tiên phong trong Bạch Thập giáo tới đây còn mạnh hơn so với trong tưởng tượng của chúng ta!” Đầu óc Thường Ngọc Thanh tương đối rõ ràng.
“Chỉ dựa vào sức mạnh của Bạch Thập giáo thì không thể nào đạt tới loại trình độ này được! Chúng không có lá gan dám tùy tiện xâm lấn Đại Linh ta như vậy đâu, cho nên......”
“Cho nên, bọn chúng không chỉ có một thế lực, rất có thể Bạch Thập giáo chỉ là món khai vị!” Diệp Bạch gật đầu nói.
Thân là công chúa, còn từng là cao tầng của Kim Sí lầu, nàng cũng nắm giữ được rất nhiều tình báo, tất nhiên là khá nhạy cảm với phương diện này.
“Lần này phiền phức rồi…” Diệp Bạch biết rất rõ, tuy hiện giờ Đại Giáo Minh đang áp đảo các thế lực trong thiên hạ, nhưng bên trong lại cuồn cuộn sóng ngầm, nhìn bề ngoài thì khá bình lặng, nhưng thật ra rất nhiều nơi vẫn luôn tồn tại tai họa ngầm to lớn.
Bây giờ Bạch Thập giáo xâm lược, nhìn vào vận mệnh... sợ là......
“Chỉ dựa vào mỗi Nhân Tiên quan thì không ngăn cản nỗi.” Nàng biết Nhân Tiên quan là thế lực do Trương Vinh Phương lập nên, mấy năm nay, thanh danh của Trương Vinh Phương càng lúc càng lớn, xác thực thế lực cũng có thực lực rất lớn mạnh.
Nhưng suy cho cùng, Nhân Tiên quan chỉ là thế lực mới nổi, còn không so bì được với Bạch Thập giáo, đừng nói chi tới chuyện so sánh với thế lực khổng lồ không rõ đứng sau Bạch Thập giáo.
Hiện nay, Trương Vinh Phương là kỳ tài ngút trời, cũng là vị có thực lực cấp Linh Tướng.
Nghĩ tới đây, bỗng dưng trong lòng Diệp Bạch có loại buồn lo không rõ nguyên nhân.
Nàng đột nhiên nhớ lại ký ức đêm truyền thụ Kim Bằng Mật Lục cho Trương Vinh Phương vào năm mình ở thành Đàm Dương kia.
Khi ấy, Trương Vinh Phương vẫn chỉ là một võ nhân bình thường có ẩn giấu một ít con át chủ bài.
Thậm chí còn chưa tới Cửu Phẩm.
Ai có thể ngờ tới, lúc này mới chỉ trôi qua có vài năm ngắn ngủi mà hắn đã bước vào vòng tròn đỉnh cấp tương ứng với Linh Tướng của Đại Linh.
Mà nàng thì vẫn cứ mãi dừng chân ở Tam Không Siêu Phẩm.
Lại chỉ mới đột phá vào năm ngoái......
Nhìn qua hai bóng dáng huyết hồng phương xa, trông như con dơi huyết sắc đang bay lượn xoay quanh để tấn công Thánh Thập Tự Tinh của Bạch Thập giáo ở giữa.
“Ngay cả thuộc hạ trong thế lực do hắn thành lập cũng có thể xuất ra Tông Sư rồi.”
Diệp Bạch nhớ lại bản thân mình mới nãy còn chẳng thể bảo vệ được thị nữ hộ vệ thân cận nhất, trong lòng dần tuôn trào chua xót nồng đậm.
“Nếu như… khi đó… có thể thu hắn làm môn hạ… không… là mời làm phò mã…”
Diệp Bạch bất chợt dâng lên ý nghĩ này trong đầu.
Nếu như khi đó, nàng có thể thu Trương Vinh Phương vào dưới trướng mình, có lẽ giờ đây nàng sẽ không bất lực như thế và Lục La sẽ không chết.