Bỏ lỡ một thiên tài đỉnh cấp có tiềm lực khủng khiếp bậc này, đối với ai cũng là nỗi đau khổ vô cùng......
Nhất là lúc trước nàng gần như đã lướt qua hắn, chỉ cần suy nghĩ hơi lệch đi một ít thôi.
Đáng tiếc, hết thảy đã không thể quay lại nữa rồi.
Oành!
Tiếng nổ lớn ầm đùng kéo nàng ra khỏi ý nghĩ thất thần.
Ba người lại tách ra xa hơn, Khải giáp trên người Thánh Thập Tự Tinh Phất Lãng Tắc Ân bị tổn hại, sắc mặt hắn ta không còn thong dong như trước, rõ ràng đã phải chịu rất nhiều thiệt hại.
"Chúng ta nhất định phải nhân cơ hội rút lui! Chỉ dựa vào mỗi chúng ta mà muốn chống lại đại quân Bạch Thập Giáo là chuyện không có ích gì và cũng không đáng!" Thường Ngọc Thanh đã quyết định phương án.
Nàng nhanh chóng đưa ra mệnh lệnh, cao thủ Nhân Tiên quan cũng bắt đầu từng bước rút lui, nắm giữ quyền chủ động, nhờ vào tốc độ hơn người mà rút lui cũng nhanh hơn rất nhiều so với đối phương.
Chẳng qua, người bên này vừa có hành động, đã thấy nơi xa lại có một bóng người gấp rút tới gần.
“Phất Lãng Tắc Ân! Còn chưa giải quyết xong nữa à!? Ta đã xong xuôi việc bên kia rồi, đại giáo chủ muốn ta tới giúp ngươi một tay đây.” Người còn chưa thấy đâu nhưng giọng nói đã vọng tới trước.
Âm thanh này nói bằng ngôn ngữ Tây Ý, mà trong số những người đang có mặt tại đây, chỉ có Diệp Bạch nghe hiểu loại ngôn ngữ này.
Sắc mặt nàng biến đổi dữ dội rồi phiên dịch cho nhóm người Thường Ngọc Thanh nghe.
Phía Nhân Tiên quan bên này lập tức như gặp phải đại địch.
“Rút lui!” Huyết duệ Tông Sư của Thiên Tự viện nhấc tay hét lớn.
“Muốn chạy à? Các ngươi trốn được sao?” Phất Lãng Tắc Ân cười ha hả, tiếp đó hắn ta nâng cự kiếm lên đuổi sát theo.
Nguyện Nữ hạp.
Trên Nhân Tiên đài, Trương Vinh Phương ngửa đầu híp mắt, nhìn sang Áo Đô Na đang mau chóng tới gần, nhưng lại không có bất kỳ động tác nào.
“Nhiều năm không gặp, Áo Đô Na đại nhân vẫn nóng nảy như xưa nha.”
Giọng của hắn không lớn, nhưng lại hình thành một dòng âm thanh chuẩn xác và truyền đến giữa không trung.
Như đang thì thầm bên tai Áo Đô Na một cách hết sức rõ ràng.
“Lần trước để ngươi chạy thoát, lần này ngươi còn dám trốn, ta sẽ hủy tổng đàn của ngươi!!”
Áo Đô Na nhanh chóng đáp giữa không trung và điều chỉnh phương hướng mấy lần rồi lao thẳng về phía Nhân Tiên đài – nơi Trương Vinh Phương đang đứng.
“Thật đáng sợ...” Trương Vinh Phương giơ tay phải lên, từng dòng máu chảy ra từ giữa các ngón tay hắn, sau đó rơi xuống và dần dần lan ra xung quanh.
“Dọa ta sợ tới mức muốn chạy trốn ngay lập tức......”
Cuối cùng, Áo Đô Na nhanh chóng tiếp cận và chuẩn bị đáp xuống đất, nhưng lúc nhìn thấy huyết thủy đầy đất, nàng tức khắc nghiến răng nghiến lợi.
“Lại là chiêu này, ngươi cho rằng ta sẽ lại vướng phải chiêu trò tương tự như vậy nữa sao?”
Giết!!
Triển khai Tứ Phương Cực Ý Kích Pháp một cách toàn diện, đồng thời nàng cũng mở ra trạng thái cực hạn, trên Chiến Kích dấy lên ngọn lửa trong suốt bàng bạc.
Đó là do những sợi linh tuyến quá mảnh bện vào nhau tạo thành hình dáng trông như ngọn lửa.
Chiến kích to lớn được nhấc lên cao, ngọn lửa màu bạc hội tụ càng ngày càng nhiều, càng lúc càng dày đặc, sau đó lúc sắp rơi xuống mặt đất trên Nhân Tiên đài, thoáng chốc lại biến thành một trảm, chém xuống phía dưới.
Bóng trăng lưỡi liềm màu bạc tựa như ánh trăng chiếu xiên xuống đất, lại hệt như một chùm sáng hình cung bay về phía Trương Vinh Phương.
Phá Hạn kỹ: Phi Nguyệt Động Hư Trảm!
Một trảm này trộn lẫn mười tám loại kình lực khác nhau, đâm xuyên, chấn động, xoay tròn, cộng với các phương hướng khác biệt và thời gian trì hoãn không tương đồng chồng lên nhau.
Ngay lúc mười tám loại kình lực xen lẫn ngọn lửa bạc sắp sửa chạm vào Trương Vinh Phương thì bỗng chốc nổ tung rồi biến thành mười tám con rắn bạc, che trời rợp đất bao phủ khắp người hắn.
Nhưng Trương Vinh Phương vẫn đứng yên tại chỗ, không hề né tránh, hắn chỉ mỉm cười giơ tay ra.
Keng!!!
Trong tiếng va đập cực lớn, toàn bộ mười tám con rắn bạc bị trảo ảnh lấp lánh mờ ảo tóm lấy.
Tất cả rắn bạc bị cưỡng ép tập trung lại một chỗ, sau đó mảng lớn ngọn lửa bạc bị bóp nát và nổ tung, đồng thời tỏa ra làn khói trắng dày đặc.
Oành!!
Vị trí Trương Vinh Phương đang đứng trên Nhân Tiên đài ầm ầm sụp đổ, kể cả vách đá cao mấy chục mét dưới chân hắn cũng bong tróc từng mảng lớp ngoài ra, tầng tầng lớp lớp rơi từ giữa sườn núi xuống thẳng bên dưới.
Sức tàn phá khổng lồ như vậy đổi lấy việc một tay tóm được Chiến Kích của Áo Đô Na, hắn nắm chặt lưỡi đao, khiến cho nàng không thể động đậy.
Áo Đô Na cố gắng vùng thoát, nhưng khiến nàng phải hoảng sợ là dẫu nàng có dùng sức mấy lần liên tiếp nhưng vẫn không thể rút vũ khí ra khỏi tay đối phương.
“Ngươi muốn chết!!!”
Cuối cùng nàng cũng bộc phát, toàn thân bắt đầu lấp lóe ánh sáng bạc, đồng thời, đôi cánh bạc sau mũ giáp nhanh chóng xòe ra, làn da nàng hiện lên những đường sọc màu bạc trông như ngựa vằn.