Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta (Dịch Full)

Chương 1560 - Chương 1560 - Ra Tay (15)

Chương 1560 - Ra tay (15)
Chương 1560 - Ra tay (15)

Cơn rung lắc càng ngày càng mạnh, càng ngày càng không thể áp chế được.

Rốt cuộc!

Phụt!!!

Một tia sáng bạc nổ bắn ra từ đó, đâm thủng đài sen máu, đánh vào vách núi hơi nghiêng.

Ngay sau đó, đạo thứ hai, đạo thứ ba, đạo thứ tư

Cột sáng màu bạc rậm rạp chằng chịt nổ bắn ra từ trung tâm, thoáng cái đã phá hư đài sen máu làm nó thủng lỗ chỗ.

"Trương Vinh Phương!! Ta thừa nhận mình đã xem thường ngươi. Nhưng… từ giờ trở đi, ta sẽ không phạm phải sai lầm như vậy nữa."

Áo Đô Na vung vẩy chiến kích từ giữa đống máu tươi, xé rách đài sen bước ra từng bước một.

Lúc này toàn thân nàng bao phủ một luồng khí lưu cường đại vô hình vừa trầm trọng vừa nặng nề.

Luồng khí lưu kia nhìn như mạnh mẽ, nhưng lại không hề ảnh hưởng mặt đất tảng đá xung quanh một chút nào. Nó chỉ không ngừng xoay tròn cuộn lại trong thị giác và cảm giác của Trương Vinh Phương, giống như dòng nước sôi trào.

Khí lưu bóp méo ánh sáng, bóp méo tiếng gió, quấy nhiễu cảm giác của hắn đối với tất cả sự vật xung quanh.

"Đây là thế công tâm thần của Đại Tông Sư à??" Trương Vinh Phương híp mắt hỏi.

"Thế công tâm thần?" Áo Đô Na cười khinh thường: "Xem ra sư phụ của ngươi không dạy gì cho ngươi rồi."

"Có điều cũng không sao cả, dù sao sau ngày hôm nay, ngươi có biết hay không không còn ý nghĩa gì hết."

Nàng giơ chiến kích lên.

Vụt!

Mũi chiến kích chỉ hướng Trương Vinh Phương.

"Phụng Linh ở đâu!!"

Trong giây lát nàng hung hăng quát to.

Ầm ầm!!!

Theo tiếng hét lớn, luồng khí lưu vô hình vòng quanh người nàng nhanh chóng chuyển hóa, làn da trên người cũng nhanh chóng có mảng lớn linh tuyến màu bạc chui ra.

Linh tuyến và khí lưu kết hợp, ầm ầm bện thành một con phi long màu bạc khổng lồ.

Phi long cao sáu mét, có hai cánh, cổ rắn, hai mắt màu trắng thuần, há mồm phát ra tiếng gầm rú vô hình.

"Cửu Long Phi Linh Kích!"

Áo Đô Na giơ cao chiến kích, hai mắt cũng hóa thành màu trắng thuần.

"Giết!!"

Nàng vung vẩy chiến kích.

Cùng lúc đó, con phi long màu bạc kia cũng vỗ cánh mạnh.

Vù!!

Phi long biến mất, hóa thành mây mù màu bạc bay nhào hướng phía Trương Vinh Phương.

Tốc độ của nó thế mà lại bằng với tốc độ bùng nổ của linh tuyến, một cái chớp mắt đã bay được khoảng 300 mét!

Chỉ trong nháy mắt, phi long màu bạc đã bay đến đằng trước Trương Vinh Phương, há miệng rồng cắn về phía đầu của hắn.

Mà giờ này phút này, bắp thịt toàn thân Trương Vinh Phương thậm chí có loại cảm giác cứng còng không rõ, giống như có vô số lực đạo nhỏ bé từ bốn phương tám hướng không ngừng quấy rầy hắn xuất lực vậy.

"Thú vị."

Hắn ngẩng đầu, nhìn thẳng vào con phi long màu bạc hai mắt màu trắng kia.

Lúc này có vẻ như cặp mắt kia tương thông với mắt của Áo Đô Na.

Đường vân huyết liên lan tràn mở rộng từ sau lưng của hắn trong khoảnh khắc.

Trương Vinh Phương trở tay, cánh tay phải bành trướng biến lớn với tốc độ ánh sáng, hóa thành bàn tay khổng lồ màu máu còn to lớn khổng lồ hơn hắn rất nhiều, bỗng nhiên cầm long cảnh (cổ) của phi long.

Thình thịch!!

Trong tiếng nổ, làn da linh tuyến chỗ long cảnh không ngừng như cưa điện, cắt lòng bàn tay của Trương Vinh Phương.

Nhưng vừa mới cắt được một lớp da, linh tuyến đã bị máu tươi tuôn trào ra ngoài ăn mòn hóa thành bụi đen.

Sau đó làn da khép lại, sau đó lại bị cắt mở, ăn mòn.

Nhiều lần như vậy.

Trong lúc nhất thời, hai người đứng giằng co ở trong hẻm núi.

Ngân long giãy dụa, không ngừng phát ra tiếng rống giận, nhưng căn bản là không cách nào giãy khỏi thiên phú Thiên Sinh Cự Lực của Trương Vinh Phương sau khi huyết liên hóa.

Pặc.

Đúng lúc này, tiếng dây thừng đứt đoạn khẽ vang lên trong lòng Trương Vinh Phương.

Ánh mắt hắn khẽ thay đổi, nhắm mắt đảo qua.

Mảng lớn dây đỏ của Huyết Tinh Truy Tung hiện lên ở trước mắt.

Một sợi dây đỏ thô to nhất trong đó vào lúc này thế mà lại đứt đoạn.

'Đó là….!?'

Nháy mắt khi Trương Vinh Phương nhìn thấy thế, sắc mặt lập tức trầm xuống.

Một huyết duệ Tông Sư của Thiên Tự viện… đã chết!?

Không có bất kỳ dấu hiệu nào, thậm chí ngay cả yếu bớt cũng không kịp thể hiện, cứ thế trực tiếp nhảy tới giai đoạn tử vong.

Hắn mở mắt ra.

Mi tâm hắn chậm rãi hiện lên một miếng tinh thể màu máu, khảm vào như mắt.

Hắn không muốn tiếp tục dây dưa với Áo Đô Na.

Phải mau chóng giải quyết trận chiến này.

Trong lòng đưa ra quyết định.

Ánh sáng đỏ trong mắt Trương Vinh Phương càng sáng hơn.

'Bạch Lân.'

'Ta đây!'

Vù!!

Cùng lúc đó, bốn luồng khí tức thần uy thuộc về thần phật cuộn trào mãnh liệt nổ tung từ phía sau hắn.

Nhào lên người con phi long màu bạc trước mắt, cố định nó, đồng thời một bộ phận cũng phóng về phía Áo Đô Na.

"Chung Thức - Thần Tốc!"

Cơ thể Trương Vinh Phương bành trướng, biến lớn, cao lên, còn chưa hoàn toàn biến hình, người hắn đã hóa thành ảo ảnh nhàn nhạt biến mất tại chỗ.

Bình Luận (0)
Comment