Chương 100: Phong lang tứ khởi. (2)
Chương 100: Phong lang tứ khởi. (2)
Nhà bếp lớn vẫn đỏ lửa, mấy chục con người bận rộn luôn chân luôn tay, tiếng đảo thức ăn, tiếng băm băm chặt chặt, người nơi này nói chuyện như chửi nhau, bếp rộng cũng không chứa nổi chừng đó người, nóng bức ồn ào, chẳng ai biết ở ngoài kia đang náo loạn tung trời.
Thế nhưng không có nghĩa là nơi này thoát khỏi sóng gió, đột nhiên có tiếng chó sủa điên cuồng trong sân, thế rồi bốn tên hán tử thình lình đá cửa xông vào. Tiếng xào xáo leng keng tức thì ngừng cả lại trong hơi thức ăn bốc lên nghi ngút, bốn tên hán tử nhìn thấy một chàng trai gầy gò, trắng trẻo, nhìn thể hình biết ngay không phải người trong trấn.
Tên răng vổ đầu trọc cứ thế đi tới tóm lấy tóc Cảnh Bảo Lỗi đang thái thịt, nói:" Anh Nhị Bì, chính là thằng này, hắn ở trong ngõ Dương Vĩ Ba đấy."
" Ê, ê, các anh làm cái gì thế?" Bao Tiểu Tam bê chậu khoai tây đứng lên, không rõ chuyện gì: " Sao lại đánh người ta?"
Tức thì có người nhận ra Bao Tiểu Tam, chỉ mặt hắn:" Hắn cũng thế."
" Bắt chúng đi!" Nhị Bì phất tay:
Cảnh Bảo Lỗi sợ hãi, sao lại tìm họ, có phải thân phận họ bại lộ rồi không, hắn muốn vùng ra, thế là xong rồi, Răng Vổ không nể nang gì cho luôn mấy cái tát, tát cho Cảnh Bảo Lỗi nổ đom đóm mắt. Bao Tiểu Tao lửa giận bừng bừng, cầm cả cái chậu khoai tây đập vào đầu thằng răng vổ, boong một phát. Thằng răng vổ xiêu vẹo, thấy con dao phay bên cạnh, vớ lấy chém ngay:" Chết mẹ mày!"
" Ối mẹ ơi!" Bao Tiểu Tam kinh hãi rùn người xuống lăn mình qua bàn, đến khi đứng lên mới phát hiện ra chuyện không ổn rồi, đám đầu bếp bốn xung quanh đông đến gấp mười nhưng thấy đám này như gặp ma giữa ban ngày, nam trố mắt, nữ đần mặt, ai nấy dáng vẻ vô cùng khiếp đảm, nhìn người ta hoành hành trong bếp của mình mà chẳng có chút phản ứng nào:
Nói thì chậm chứ chuyện xảy ra trong khoảnh khắc, thằng răng vổ ăn một chậu vào đầu lại xách đao truy sát Bao Tiểu Tam. Cũng may mấy chàng trai thường ngày rất được lòng mọi người, ông chú A Bố Nại là người nhiều tuổi nhất trong bếp, cánh tay đầy vết xẹo vì bỏng, mặt đỏ gay như uống rượu, tóm lấy Răng Vổ:" Kháng Đản, mày chém chết người ta thì sao? Đưa dao đây!"
Kháng Đản bị ông chú tóm cổ tay không rút ra được, làm đầu bếp đầu rất khỏe, hắn buông dao ra rơi keng xuống đất, nhưng vớ lấy thanh cán bột đuổi theo Bao Tiểu Tam đã nhanh chân chạy mất.
Cảnh Bảo Lỗi không biết đánh nhau, huống hồ bị người ta tát chảy máu mũi, đầu óc còn choáng váng, bị hai tên cao lớn tát thêm vài cái, soát người, lấy di động thì càng sợ hãi. Nhị Bì nhìn cái điện thoại nát như đồ second hand, lục cả người chẳng được mấy đồng, lại tức tối tát Cảnh Bảo Lỗ vài cái, đạp hắn ngã lăn lông lốc, tới khi chạm vào tường, đau tới không bò dậy được.
"Mẹ nó!" Không ngờ bị đánh vài phát, anh chàng thường ngày da non thịt mềm như bị đánh thức thú tính, quệt máu lảo đảo đứng lên, mắt đỏ ngầu:
Bao Tiểu Tam lo cho Cảnh Bảo Lỗi không chạy xa, thấy người anh em bị đánh thảm, hắn cuồng nộ rống lên, sải chân hết cỡ chạy lấy đá, tung mình đá thẳng vào cổ Nhị Bì.
Nhị Bị không đề phòng, chẳng khác gì cái xe lừa bị trật khỏi càng, trượt đi trên mặt đất trên mặt đất tới mấy mét.
" Tam Nhi, đánh chết mẹ nó!" Cảnh Bảo Lỗi lùi về phía sau, miệng đầy máu me hét:
" Con mẹ mày, dám đánh trả à, chém chết lũ chó chúng mày." Nhị Bì bị một đòn đau, thấy bẽ mặt lắm, cơn điên nổi lên, ở cái trấn Truân Bình này trừ Bảo ca ra, ai dám đánh chúng:
Hai thằng còn lại ném di động đi, nhào bổ vào Bao Tiểu Tam. Người ở nơi này đánh nhau không có màu mè võ vẽ gì hết, vung nắm đấm lên là táng thẳng vào mặt, co chân là nhằm trym mà đá. Bao Tiểu Tam đánh một còn ứng phó được, đánh hai thì chống đỡ không nổi, chỉ thoáng cái đã kêu la lớn ... Má bị trúng một đám, lực đạo mạnh tới mức cả người hắn nghiêng đi, lảo đảo mấy bước, suýt chút nữa thì ngã.
Bao Tiểu Tam muốn chạy tới thả hai con chó ra giúp sức, nhưng đối phương có ngốc đâu, không cho hắn cơ hội đó.
Cảnh Bảo Lỗi máu nóng vừa bốc lên bây giờ lòng nguội ngắt rồi, hắn luôn cho rằng Bao Tiểu Tam rất giỏi đánh nhau, nhưng bây giờ đem ra so với đám đại hán sinh ra ở tái ngoại, có sức khỏe thiên bẩm còn kém xa lắm.
Thoáng cái Bao Tiểu Tam bị cả đám bao vậy, trái tránh phải đỡ không thoát, liên tục trúng đòn. Thấy thằng Răng Vổ ăn một chậu vào đầu cầm cái cán bột xông ra nhè mặt Bao Tiểu Tam đập. Nhìn bắp tay cuồn cuộn của thằng đó, gậy này mà đánh xuống đầu còn gì là người nữa, không biết sức lực đâu ra, Cảnh Bảo Lỗi hét lên nhào cả người tới ôm lấy chân Răng Vổ. Răng Vổ đang chạy bị ôm lấy chân, ngã dập mặt xuống đất, máu me be bét, hắn cũng chỉ bị choáng trong chốc lát, sau đó nổi điên cầm gậy cán bột quất về phía sau.
"Á -" Cảnh Bảo Lỗi bị đau không buông thằng Răng Vổ ra, còn há miệng ngoạm vào chân hắn:
" Á -" Lần này tới lượt Răng Vổ kêu lên, hắn ra sức đạp Cảnh Bảo Lỗi, mỗi cú đạp đều không nhẹ:
Bao Tiểu Tam nghe thấy tiếng Cảnh Bảo Lỗi kêu đau đớn, nhất thời liều mình lao đầu húc thẳng vào ngực một thằng, thằng đó không đề phòng ngã vật ra, nhất thời mất sức chiến đấu. Nhưng vẫn còn hai thằng nữa, đấm, đá, dẫm, đạp, làm Bao Tiểu Tam đau đớn gào thét liên hồi, cơn điên cuồng dâng lên, mồm đầy máu me vẫn rỗng:" Có giỏi thì chúng mày giết chết tao đi, hôm nay không giết chết tao, tao giết cả nhà chúng mày ..."
Sát khí, thứ này nói thì trừu tượng, nhưng đôi lúc thực sự cảm nhận được, hai tên đang đánh nhất thời khựng người, bọn họ làm sao mà có thể ngờ lại gặp phải phản kháng dữ dội như thế ở đây.
Cũng chỉ khựng người chốc lát thôi, Nhị Bì hồi tỉnh vung tay tát đánh chát một phát:" Con mẹ mày dọa ai, xin hai cái chân . . Á ..."
Chưa xin được chân của người ta thì Nhị Bì đã rú lên rồi, miệng bỗng dưng đau buốt, một thằng đen đen ở đâu ra cầm khúc xương lợn ném vào mặt hắn. Chỉ thấy thằng đó tay quấn khăn vải, vẻ mặt khinh bỉ đi tới, tức thì lửa giận trong lòng Nhị Bì trào dâng như dung nham, cởi thắt lưng ra, rống lên chạy tới.