Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 99 - Chương 99: Phong Lang Tứ Khởi. (1)

Chương 99: Phong lang tứ khởi. (1) Chương 99: Phong lang tứ khởi. (1)

Cùng lúc ấy trấn Truân Binh sục sôi.

Trương Tam nhận được điện thoại liền liên hệ với Vương Ngũ, Vương Ngũ điện thoại gọi Lý Tư, vừa nghe nói Kỳ Liên Bảo triệu tập nhân thủ, không ít người từ nhà hàng, từ công trường, từ phim trường bỏ công việc dang dở, cứ vậy nghênh ngang bỏ đi. Bảo ca triệu tập là tính đầu người phát tiền, sao có thể không đi.

Nơi tụ tập ở ngoài trấn, chiếc xe việt dã hầm hố của Kỳ Liên Bảo rầm rầm chạy tới thì đã có hơn ba mươi người ở đó. Hắn lúc này giận tới toàn thân bốc lửa, trong điện thoại bị ông chủ Tông chửi mắng như con, thế cũng đành đi, lên mạng vào những trang tin tức mà thường ngày hắn chẳng bao giờ xem, đâu đâu cũng thấy ảnh của mình, nghe nói giờ mình nổi danh toàn quốc luôn rồi.

Thư ký Trương Thụy Hà xử lý sự vụ thường nhật của Hoa Hâm ở trấn Truân Binh mang tới tin tức còn chấn động hơn nữa, theo như cô nói có tin đồn rằng Hoa Hâm có khả năng bán phim trường Đại tây bắc, trong trấn Truân Binh khẳng định tồn tại đám phóng viên giải trí hoặc gián điệp thương nghiệp âm thầm moi tin tức nơi này. Một loạt sự kiện đang xảy ra ẩn chưa mưu đồ lớn, cần phải đề phòng.

Xe phanh gấp dừng lại, Kỳ Liên Bảo lửa giận bừng bừng nhảy xuống xe, vung vẩy thắt lưng, rống lên với đám thủ hạ:" Có nhớ ngày 28 tháng 7 không? Nhị Bì, chính mày là người đánh mấy đứa chụp trộm ... Con mẹ nó bây giờ đều lên mạng rồi, đâu đâu cũng nói lão tử là Xã hội đen ... Con mẹ nó, đào ba thước đất cũng phải tìm ra cái thằng chó đó cho tao."

Ngày 28 tháng 7 à? Thế thì chuyện đã qua cả tháng rồi, đám huynh đệ ngẩn ra, thằng nọ nhìn thằng kia, mặt mày ngơ ngác, cả đám sống hồ đồ, chuyện tuần trước còn chẳng nhớ, nhớ gì chuyện tháng trước.

Kỳ Liên Bảo thấy chẳng thằng nào lên tiếng, lại rống lớn:" Bọn ngu, tra xem đứa nào ở trong trấn này trên một tháng, tới từng nhà tra hết cho tao, chuyện này không phải nhắm vào tao mà là có kẻ đang kiếm cớ gây chuyện, đánh người thì có là cái đếch gì? Mấy đứa đó đã gãy chân gãy tay đâu."

" Chúng mày nghe rõ chưa ? Tra tất cả những đứa đã ở trên một tháng, chúng mà có máy quay, di động, vi tính gì đó thì tịch thu hết cho tao."

" Cái gì? Mày hỏi làm thế nào à? Mày ăn cứt à, đi đi, bất kể hắn nấp sâu cỡ nào cũng moi ra cho tao."

Cả đám hùng hùng hổ hổ tản đi, chia thành từng nhóm nhỏ chạy về trấn, toàn là người quen thuộc trong trấn cả, nhà nào có cho người thuê ở đều biết hết, chẳng cần thủ pháp gì hết, cứ vậy đập cửa tra hỏi chủ nhà, ai dám không trả lời bọn chúng, chỉ chậm trả lời một giây cũng ăn đòn nữa là. Cả trấn tức thì chẳng khác gì thổ phỉ vào thôn, đâu đâu cũng cảnh chó chạy gà bay.

Kỳ Liên Bảo đứng bên xe, chửi bới đám thủ hạ một hồi, lúc này hắn đã tỉnh táo được một chút, chuyện tháng trước bị đào lên, có kết quả hay không chính hắn cũng chẳng chắc. Có điều trực giác của hắn cho rằng, chuyện này thực sự không phải nhắm vào hắn, hắn ở nơi này làm bao nhiêu việc rồi, chẳng chuyện nào được nhắc tới, sao cái chuyện đánh người mà hắn thậm chí chẳng ra tay trực tiếp lại bị bới lên.

Lấy di động ra định báo cáo với ông chủ Tông, nhưng nghĩ rồi lại thôi, ông chủ Tông đang sôi máu, làm việc chưa có kết quả gì đừng nói là hơn.

Trong lúc hắn đang chần chừ thì trong trấn hỗn loạn, xa xa nghe thấy tiếng còi cảnh sát, nhưng mà hắn chẳng lo cái đó, nhưng mà lo cái gì thì bản thân hắn lại chẳng nói ra được, cứ mơ hồ có cảm giác không lành.

Ngõ Tam Doanh, người do Kỳ Liên Bảo phái đi hỏi chủ nhà tìm được một người khách ở vùng ngoài đã ở trên một tháng, không cần biết là bán nước giải khát hay là buôn hoa quả, trực tiếp xông vào phòng cướp di động điều tra, nơi thuê trọ bị xới tung.

Đám người này vai u thịt bắp, tướng mạo hung ác, chỉ bằng vào cái mặt thôi cũng dọa cho người ta khiếp vía. Đợi bọn chúng bỏ đi, người bị lục xoát mới phát hiện, ví tiền bị ném ra đất, tiền trong đó thì đã không cánh mà bay, ai dám đuổi theo đòi?

Thực sự không bỏ qua nơi nào hết, đến ngay cả mấy người ở dài hạn trong nhà khách phim trường thuộc quản lý của em vợ Tông Bằng Trình cũng bị đám huynh đệ rượu thịt của Kỳ Liên Bảo tra xét, đám người này trừ Kỳ Liên Bảo thì chẳng nán ai hết, kệ ông chủ Diêu tái mặt đứng đó vẫn xông vào phòng chửi bới tra hỏi khách. Bất kể nam hay nữ, già hay trẻ chúng đều không tra, mấy em gái xinh tươi cũng chẳng được nể nang gì, tra xong không mất di động thì máy ảnh cũng không cánh mà bay, thời buổi này có ai dùng máy ảnh không phải thứ hàng đắt tiền?

Muốn đòi lại à? Một tên đại hán râu rậm tóm lấy, nhổ nước bọt vào mặt ông chú trung niên gày gò, vung tay khuyến mãi thêm hai cái tát, đạp một phát vào bụng coi như câu trả lời.

Ở nơi này trông thì thế thôi, kỳ thực đại đa số thời gian mọi người tuân thủ pháp luật, à bọn họ chẳng biết tới pháp luật pháp chế đâu, nhưng quy tắc cuộc sống bình thường ai nấy đều theo, cuộc sống vất vả kỳ thực cũng yên bình. Nhưng số ít thời gian Kỳ Liên Bảo cần áp chế kẻ gây chuyện, làm loạn gì đó thì trấn Truân Binh thực sự trở thành nơi hỗn loạn không tồn tại luật pháp rồi. Điện thoại báo cảnh sát đã gọi vô số lần, trong tầm 2 km, không thấy bóng dáng xe cảnh sát đâu, cùng lắm gần chính phủ trấn có vài cảnh sát ra mặt thỏi còi toét toét vờ vịt cho có.

Nhưng mà người trong trấn đều biết, lúc nào cảnh sát cần xuất hiện thì nhất định sẽ xuất hiện.

Không lâu sau trận cuồng phong này cuốn khắp tiểu trấn tái ngoại, những kẻ này đeo danh nghĩa Kỳ Liên Bảo, không khác gì có ma pháp, làm ai nấy im như thóc, nhà nhà đóng cửa. Thi thoảng có khách vùng ngoài bị đánh thâm tím mặt mày, chủ nhà tốt bụng nói một câu: Mau mau dọn đồ mà đi đi, đứng để bị đánh thành thiếu chân thiếu tay, tôi còn phải đưa cậu đi trạm y tế.

Báo cảnh sát không có kết quả, bắt đầu có người thu dọn hành trang chạy rồi, nhưng đâu phải lúc nào cũng có xe, thế là run run tụ tập ở bên xe ngoài trấn. Nhiều du khách mới tới không liên quan gì, nhưng thấy tình cảnh này cũng vội vàng gói ghém đồ mà chạy.
Bình Luận (0)
Comment