Chương 101: Quyết không ngã gục. (1)
Chương 101: Quyết không ngã gục. (1)
Hôm nay ông chủ Mã Khai Hoang có khách tới, bảo Cừu Địch mang trong bếp mấy món trong bếp lên nhắm rượu, nơi này nhắm rượu thì cứ xương to thịt nhiều là đã nhất, thế là Cừu Địch bê một chậu xương lớn lên phòng. Y còn lấy trộm hai khúc xương to định mang xuống cho hai con chó gặm, không ngờ ra tới sân thì thấy hai người anh em mình đang bị người ta đánh, bất kể ba bảy hai mốt ném luôn hai khúc xương, trúng hai thằng, trong đó một Nhị Bì.
Khúc xương chưa đủ hạ địch, còn khiến Nhị Bì lên cơn điên, Cừu Địch đợi hắn tới sát người mình mới vù một phát, lách cực kỳ hiểm hóc, Nhị Bì lỡ đà, cứ thế lao vào trong bếp, tiếp đó tiếng đổ vỡ loảng xoảng vang lên không dứt bên tai.
Còn hai thằng đang bao vây Bao Tiểu Tam, Cừu Địch chạy huỳnh huỵch tới, người rùn xuống như muốn bay lên làm một cú song phi. Hai thằng kia cũng nhanh, cúi ngay người xuống né cú đá, không ngờ là động tác giả, Cừu Địch không hề nhảy mà mà đạp tới, một thằng bị đạp thẳng mặt ngã vật ra đất. Thằng còn lại đang đề phòng Cừu Địch thì Bao Tiểu Tam đá một phát vào chân hắn lảo đảo, Cừu Địch lao thẳng vào lòng hắn, xoay lưng lấy vai làm điểm tỳ, lấy tay ôm cổ kéo, vật một phát thằng cao hơn cả một cái đầu ngã rung chuyển.
Trong bếp không ai dám giúp bọn họ, nhưng mấy bác gái nhìn cảnh đó thì vỗ tay, những người khác rầm rầm gõ xoong nồi reo hò:" Đánh chết bọn chúng, đánh chết bọn chúng!"
" Đi đi Tam Nhi ... Đi mau, mang theo Thiên Kiều, đi mau lên ..."
Cừu Địch kéo Bao Tiểu Tam đang say máu liên tục đá vào mạng sườn thằng Rằng Vổ, đẩy hắn ra quát, còn kéo cả Cảnh Bảo Lỗi lên đẩy đi, chân dẫm mạnh vào tay hắn, làm hắn rú lên như heo bị chọc tiết.
Nhắc tới quản Thiên Kiều, Bao Tiểu Tam sực tỉnh, nếu bọn họ bị phát hiện, cô em gái nhỏ làm sao chống lại đám cốt đột này, mà hắn bị thương rồi, nhịn đau vớ lấy cây gậy cán mỳ, kéo Cảnh Bảo Lỗ chạy khỏi bếp. Vừa đúng lúc Nhị Bì từ trong bếp lao ra, hắn không nói một lời vung gậy quất luôn, Nhị Bì gục xuống đất, lại bị Cảnh Bảo Lỗi đạp thêm một phát.
Hai người bất chấp đau đớn ra sức chạy, Bao Tiểu Tam hô:' Mày cũng nhanh lên!"
Bốn tên tới kiếm chuyện thì bị loại bỏ ba rồi, Nhị Bì bò như sâu trên mặt đất, Kháng Đán cũng đang rên rỉ không bò dậy nổi. Chỉ còn thằng bị đạp ngã lao ra ngăn cản Cửu Địch, hai tay y đưa lên chắn trước mặt, hai chân di chuyển cực nhanh, tiến lui tiến lui, giống mấy trò võ vẽ màu mè trên TV vậy ... Thằng kia không coi ra gì, vung nắm đấm to tướng cứ thế đấm thẳng không thèm suy nghĩ gì, ai ngờ nắm đấm chưa chạm vào người ta thì bốp ... Úi da, hắn ôm mũi, đau tới ứa nước mắt rồi.
Bốp! Cừu Địch tung chân như ánh chớp, chỉ là một cú đá cơ bản, động tác nhanh gọn dứt khoát, thằng kia như làm động tác xoay lưng nhảy cầu, nằm thẳng cẳng rồi.
Lúc này Cừu Địch chưa biết tình hình là sao, chẳng lẽ bại lộ rồi à? Trong lòng lo cho nhất là Quản Thiên Kiều, xoay người định đuổi theo Bao Tiểu Tam và Cảnh Bảo Lỗi.
" Ê, mày nghĩ là mày chạy được à?" Có người gọi:
Cừu Địch quay đầu lại, không ngờ Kỳ Liên Bảo đứng ở cổng sân sau từ lúc nào, đang tò mò nhìn y.
" Thử thì biết!" Cừu Địch lạnh lùng đáp, e là không chạy nổi nữa rồi, chỉ còn hi vọng duy nhất là Cảnh Bảo Lỗi và Bao Tiểu Tam nhanh chân một chút, đưa Quản Thiên Kiều đi, nếu không một cô gái rơi vào tay bọn này, không dám nghĩ tới kết quả:
Bốn thằng nằm lăn lê bò xoài trên mặt đất như thấy được cứu tinh, la hét bò dậy, trừ Kháng Đản chân bất tiện với một thằng mắt chưa mở ra được, Nhị Bì và một thằng nữa không phục xông vào Cừu Địch. Đám đầu bếp lo lắng cho đồng nghiệp, nhưng không dám giúp, ở cái trấn này, không dám trêu chọc vào Kỳ Liên Bảo.
Kỳ Liên Bảo khoanh tay nghiêng người dựa cổng xem trò hay, không định tham gia, người dám đánh lại bọn chúng không nhiều, hôm nay gặp liền mấy thằng, không những thế còn đánh thắng, ở cái trân Truân Binh này, đây là chuyện hiếm có.
Nhị Bì xông lên phía trước, tựa hồ định đấm, không ngờ thình lình đổi chiêu, thành thế vật của người Mông Cổ, ôm ngang lưng Cừu Địch chuẩn bị cho y một đòn đau. Đột nhiên mắt tối sầm, tiếp đó hắn rú lên rùng rợn, điên cuống chớp mắt:" Con mẹ nó, tay nó có ớt!"
Lời cảnh báo này của Nhị Bì đã quá muộn, tên thứ hai xông lên chạm vào nắm đấm của Cừu Địch mà cứ như chạm phải sắt rú lên, hai tay che mắt. Một chiêu ôm cổ vật, người kia lăn lông lốc ra xa, nhưng có vẻ cơn đau thân thể không bằng đau ở chỗ khác, rút lên:" Ớt, ớt, cay chết cha mày rồi"
Trong bếp thấy vậy không ai mừng nữa mà chuyển thành sợ, cứ nơm nớp nhìn Kỳ Liên Bảo, mấy thằng kia đáng gì, sợ là sợ kẻ này cơ, có người thì thào bảo Cừu Địch chạy đi, nhưng không dám nói to, nên lời chẳng tới được tai y.
Cả hai con chó nãy giờ sủa điên cuồng, thấy Kỳ Liên Bảo tới cũng gừ gừ vài tiếng cúp đuôi chui vào chuồng.
Mấy thằng thủ hạ vừa bò dậy đã ngã rồi, Kỳ Liên Bảo huýt sáo một cái, bọn chúng cuống cuồng vừa bò vừa chạy tụ tập bên cạnh, Kỳ Liên Bảo cho Nhị Bì một đá, tát Kháng Đản chuẩn bị kể khổ, ném hai thằng thủ hạ không nhìn thấy ra khỏi cửa
Động tác của hắn làm Cừu Địch rợn cả người, tên đó nhấc người ta chỉ bằng một cánh tay, không biết lực ghê gớm tới mức nào, lại nhìn hắn cao trên mét chín, chiều ngang gấp dưới người thường ... Đối diện với sức mạnh áp đảo như vậy, Cừu Địch biết hôm nay mình không xong rồi.
" Tao lâu lắm rồi không thấy thằng nào dám đánh trả ở cái trấn Truân Binh này." Kỳ Liên Bảo hiếu kỳ nhìn Cừu Địch, hắn nhớ ra rồi, lần đầu gặp là thằng này tới xin Hách Lai Vận cho làm diễn viên song bị đuổi đi, khi đó hắn không chú ý lắm:
" Thì sao nào, cục đất cũng biết nổi giận, bọn tao phải đứng im cho mày đánh à?" Cừu Địch siết chặt nắm đấm, không định nhún nhường:
" Mày quân thể thuật cũng lâu đấy mới thuần thục như vậy, từng đi lính à?" Kỳ Liên Bảo miệng khen, nhưng rõ ràng không để đối thủ vào mắt:
" Không, tao không muốn gây sự, cũng không muốn vô duyên vô cớ bị bắt nạt, bọn mày định làm gì?" Cừu Địch cố gắng kéo dài thời gian, cầm chân đám này ở đây cho mấy người bạn thoát: