Chương 102: Quyết không ngã gục. (2)
Chương 102: Quyết không ngã gục. (2)
" Vốn bọn tao tới tra xem có thằng chụp trộm sau lưng ở đây không, nhưng bây giờ thay đổi rồi, nếu để mày còn đứng ở nơi này, sau này tao cũng không mặt mũi nào kiếm ăn ở trấn Truân Binh nữa. Nào, tới đây đi, cùng mày luyện quân thể quyền, nếu đánh xong mà mày còn đứng được thì tao cuốn xéo." Kỳ Liên Bảo cởi áo ngoài ném đi, bên trong chỉ còn chiếc áo ba lỗ, cánh tay cuồn cuộn, cơ ngực nở nang, như tượng khắc bằng đá:
" Mày mạnh miệng quá đấy!" Cừu Địch thủ thế, sẵn sàng chiến đấu:
" Đừng ..." Đang lúc nghìn cân treo sợi tóc, Mã Khai Hoang lên tiếng, từ phía nhà hàng chạy ra, chân tay khua khoắng muốn nói đỡ cho Cừu Địch:" Đừng đánh, Liên Bảo, hiểu lầm, hiểu lầm thôi, mấy thằng bé này ngoan lắm, suốt ngày cặm cụi trong bếp, không liên quan gì tới bọn chụp trộm ..."
" Mã Béo, xéo qua một bên, nếu không tao lấy mày ra luyện quyền đấy." Kỳ Liên Bảo hiển nhiên không coi Mã Khai Hoang ra gì, quát như con cháu:
" Ông chủ Mã, chú tránh ra đi, đây là chuyện của chúng tôi, không liên quan tới chú." Cừu Địch cũng quát, lòng có chút cảm động, ai ngờ Mã Béo keo kiệt hà khắc cũng nói được một tiếng người, dù thế mắt không rời Kỳ Liên Bảo, toàn thân tập trung cao độ:
Toàn bộ sự dũng cảm của Mã Khai Hoang chỉ đủ phát ra tiếng kêu như thế thôi, coi như có lương tâm lắm rồi, từng bước lùi lại phía sau tránh tai bay vạ gió.
Lúc này mặt trời buổi chiều gay gắt treo trên đầu, trước mắt Cừu Địch chỉ thấy hai nắm đấm to như cái bát, đôi mắt sắc như chim ưng, cơ bắp Kỳ Liên Bao dưới ánh mắt trời bóng lưỡng làm người ta sợ hãi, lăn lộn đường phố nhiều năm, rốt cuộc y cũng gặp phải cao thủ dân gian rồi.
A ... Hai người đồng loạt hét lên bước tới, động tác giống hết nhau, bước mã bộ tung quyền, lấy cứng chọi cứng.
Râm! Cánh cửa sau lưng đột nhiên bị đá ra.
" Bao Tiểu Tam, anh muốn chết đấy à?" Quản Thiên Kiều đang tập trung ngồi trước laptop nghe thấy cửa mở, tức tối quay đầu mắng, cái chuyện xông vào phòng người ta không gõ cửa, chỉ Bao Tiểu Tam làm ra được:
Không ngờ lại thấy một tên cao lớn xấu xí lạ mặt, Quản Thiên Kiều sợ hãi ôm ngực hét lên:" Anh là ai?"
" Mày không cần biết tao là ai!" Tên xấu xí bước vào phòng, cứ như vào nhà mình:
" Cút đi, cút đi, không tôi hét lên đấy!" Quản Thiên Kiều hoảng sợ lùi về phía giường, cho tay vào trong túi:
" Hét hét cái chó gì, mông không có, ngực cũng không, trông như con gà con vậy, có cho thêm tiền tao cũng thèm vào ... Này, hỏi mày đấy, có phải là ở đây hơn một tháng rồi không?" Tên xấu xí hỏi, bắt nạt một con nhóc chẳng hứng thú gì cả, Quản Thiên Kiều xinh xắn đấy, nhưng nam nhân nơi này nhìn mông với ngực trước khi nhìn mặt, nên cô căn bản dưới tiêu chuẩn:
Quản Thiên Kiều lúc này đúng như gà con lạc mẹ, co ro trong góc, đôi mắt tròn đầy sợ hãi, mặt tái mét, gật đầu liên tục.
" Lão đại của bọn tao nói, những người ở trong trấn hơn một tháng phải kiểm tra di động, máy vi tính, máy chụp ảnh, còn cả hành lý. Đừng tốn thời gian nữa, lấy ra đi." Tên xấu xí cơ bản không coi Giản Thiên Kiều nhỏ xíu ra cái gì, nhìn laptop mà Quản Thiên Kiều vừa vào mạng, trên trang web chính là ảnh Kỳ Liên Bảo đánh người, hắn nghi ngờ:" Sao mày ... Á -"
Tên xấu xí trúng chiêu rồi, bình xịt trong tay Quản Thiên Kiều phun ra như rắn độc, hắn che mắt la hét liên hồi. Quản Thiên Kiều ngay lập tức rút sạc laptop hai tay giơ lên cho vào túi, đeo ba lô hai quai, động tác vô cùng thuần thục nhanh gọn. Đã thế còn nhảy lên đá tên xấu xí một cái, đáng tiếc, cú đá này như đá vào tường làm cô bật ra sau, làm động tác nhổ nước bọt lao ra cửa, đóng sầm lại. Tên xấu xí đuổi theo, cứ thế đâm thẳng vào cửa.
Bạch bạch bạch, hai chân Quản Thiên Kiều cứ thoăn thoắt chạy xuống lầu, tên xấu xí rống lên gọi đồng bọn:" Nó ở đây, ở đây, bọn mày bắt lấy đừng cho nó thoát ... cẩn thận con ranh con đó!"
Quản Thiên Kiều cứ như con sóc vậy, cúi người chạy vèo vèo, vừa chạy được một đoạn thì thấy đối diện có hai tên chạy tới, giật nảy mình định quay đầu chuyển hướng.
" Kiều, Kiều, là anh đây, không nhận ra à?" Bao Tiểu Tam mặt mày thâm tím thấy Quản Thiên Kiều mừng rỡ gọi:
" Cô có sao không?" Cảnh Bảo Lỗ thấy Quản Thiên Kiều chạy như thế thì biết cô cũng gặp chuyện rồi, bọn họ tới muộn, may mà chưa phải quá muộn:
" Không sao bằng anh." Quản Thiên Kiều nhìn gương mặt đẹp đẽ của Cảnh Bảo Lỗi, thương hại nói, tay giao đồ cho họ cầm hộ:
Từ cánh cửa sau lưng họ có một thằng đi ra, nhìn thấy ba người họ, trong đó có hai người rõ ràng là vừa mới đánh nhau, không sinh nghi mới lạ:" Mấy đứa kia, đứng lại đó."
" Mẹ mày!" Bao Tiểu Tam nhấc cái gậy cán bột lên định đánh:
Không ngờ Quản Thiên Kiều giành trước một bước, kêu một tiếng lanh lảnh, đạp vào tường vọt lên hơn một mét, thằng vừa xông tới trố mắt, há hốc mồm nhìn, không hiểu con nhóc nhỏ như gà con, tay que tăm kia làm gì được mình.
Quản Thiên Kiều giơ tay ra, kết quả có tức thì, tên đó gào lên che mặt, lùi lại liên tục, cô vừa đáp đất nhặt một cục đá ném vù đi, trúng ngay đầu gối, tên đó ngã ra đất, một tay che mắt, tay kia ôm gối, đau tới không thiết tha gì với cuộc sống nữa.
Một loạt động tác hết sức gọn gàng, kẻ địch cao lớn gấp đôi bị hạ gục chưa đầy ba mươi giây. Quản Thiên Kiều đưa ngón tay thon thon lên chóp mũi, lè lưỡi ra với Cảnh Bảo Lỗi và Bao Tiểu Tam, đôi mắt trong sáng ngây thơ, động tác vô cùng đáng yêu, ai có thể ngờ tên nằm kia là nạn nhân của cô?
Một màn biểu diễn quá xuất sắc này làm Cảnh Bảo Lỗi và Bao Tiểu Tam quên luôn cả chạy, chưa tiêu hóa được sự chấn kinh vừa rồi, Quản Thiên Kiều thúc giục:" Mau mau, đi theo tôi."
Hai người máy móc chạy theo, Bao Tiêu Tam hỏi:" Em cầm cái gì thế?"
" Bình xịt hơi cay, tinh chất ớt đấy!" Quản Thiên Kiều vừa chạy vừa thở, giải thích:" Mua trước chuyến đi, vốn là để phòng anh và Cừu Địch, không ngờ lại hữu dụng."