Chương 103: Quyết không ngã gục. (3)
Chương 103: Quyết không ngã gục. (3)
Cảnh Bảo Lỗi phát ra tiếng cười rất không hài hòa với tình hình lúc này, Bao Tiểu Tam tức lắm:" Anh coi em là em gái, em lại coi anh là thằng háo sắc à? Sao không đề phỏng Bảo Đản."
" Thôi đi, không phải mấy người luôn coi tôi là con gái à ... À không phải, tôi còn chẳng bằng con gái." Cảnh Bảo Lỗi có thể tha thứ việc bị Bao Tiêu Tam trêu chọc là ái nam ái nữ, nhưng giờ thua cả Quản Thiên Kiều làm hắn hậm hực:
" Lúc nào rồi còn lải nhải lắm thế ... Nhanh lên." Quản Thiên Kiều thúc giục, thể lực của cô không tốt chưa gì đã có dấu hiệu đuối sức rồi:
" Chúng ta chạy đi đâu được chứ?" Cảnh Bảo Lỗ lo lắng lắm, ở đây làm gì có chỗ mà chạy, chẳng lẽ cướp xe chạy tới thành phố Bắc Ninh, chạy tới đó chưa chắc đã thoát:
Quản Thiên Kiều không đáp, cứ vậy chạy một mạch, ra tới ngoài đường phát hiện khắp nơi hỗn loạn, tiếng la hét quát tháo, đánh đập, người khóc người chạy, cứ như đang ở phim trường, bọn họ tới đây cả tháng rồi, đã bao giờ thấy chuyện như thế.
Chẳng kịp nghĩ vì sao thế này, đằng sau có truy binh quát tháo, Quản Thiên Kiều chạy một mạch tới nhà hàng lẩu Tứ Xuyên, vừa qua cửa đã hét lên:" Chị Diễm Hồng, có người đánh bọn em ... Bọn chúng giở trò lưu manh, còn đánh anh em bị thương ... Chúng đang đuổi theo đấy ..."
Tiếng kêu tủi thân vô cùng như muốn khóc tới nơi rồi, Diễm Hồng đang tính sổ sách sau quầy chạy ra, thấy hai chàng trai đã bị đánh cho không nhận ra, bảo bọn họ chạy xuống bếp, gọi Nhục Đôn ra. Rõ ràng cô rất có kinh nghiệm đánh nhau, vơ ngay một cái muôi lớn đứng chắn giữa đại sảnh. Hai thằng vừa bị phun nước ớt vào mắt chạy tới, chưa kịp nói gì bị Diễm Hồng vung muôi lớn quật túi bụi, vừa ối á vừa lui ra ngoài.
" Đừng đánh, đừng đánh! Chị Diễm Hồng, Bảo ca sai bọn tôi . . Á, á ..." Một tên rối rít giải thích:
" Xéo, mày bảo thằng vương bát đản đó tới đây." Diễm Hồng ném muôi bay vèo đi:
Hai thằng kia không dám trêu chọc Hồ Diễm Hồng, lại thấy Nhục Đôn gầm gừ chạy ra thì cuống cuồng bỏ chạy, mấy người trốn ở trong phòng thở phào. Cảnh Bảo Lỗi hiểu rồi, trốn ở chỗ cô gái trong lòng Kỳ Liên Bảo, ai dám tới gây chuyện nữa. Vừa mới hoàn hồn, ba người nhìn nhau, sau đó gần như đồng thanh hỏi:" Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
" Không biết, có mấy thằng xông vào bếp, hỏi chụp trộm gì đó ... nhìn mặt tôi đây này ..." Gương mặt Cảnh Bảo Lỗi giờ to gấp đôi đầu còn vẻ thiên kiều bá mị thường ngày:
" Anh thì sao?" Quản Thiên Kiều hỏi Bao Tiểu Tam còn bị thương nặng hơn mà xót xa, muốn đụng thử lại không dám:
Bao Tiểu Tam cay cú lắm:" Anh có biết gì đâu, có người đánh Bảo Đản, thế là anh xông lên, liền bị đánh ra thế này ... May nhờ Cừu Địch giải vây, không thì anh chẳng thoát, cậu ta bảo bọn anh mau về đưa em đi."
" Vậy Cừu Địch thì làm sao? Anh ấy đâu rồi?" Quản Thiên Kiều dậm chân hỏi:
" Cậu ta đoạn hậu, đánh nhau với đám kia."
Tới đây cả ba đều không biết nói gì, nhưng trong lòng càng hiểu rõ, đừng nói là một mình Cừu Địch, dù có thêm ba người bọn họ cũng không làm gì được đám đó.
Mà vấn đề lớn nhất là, tới giờ bọn họ vẫn mù tịt không hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Trong sân rộng của nhà bếp, một mạnh mẽ như rồng, một linh hoạt như hổ, Cừu Địch xông thẳng lên đối chiến không chút sợ hãi, nhưng người xem thì hãi hùng, nhớ lại những lần đánh nhau trước kia của Kỳ Liên Bảo, chỉ một đấm không màu mè gì đã làm cho kẻ to như núi cũng nửa ngày không bò dậy được. Vậy mà cái thằng nhãi không hiểu ở đâu ra này lại đỡ mấy chiêu chưa hề thua kém ...
Hai người lần nữa tung nắm đấm lao vào nhau, phong cách của quân thể quyền là đường hoàng, dũng mãnh, không thừa thãi, tất cả những điểm ấy được Kỳ Liên Bảo thể hiện ở mức cao nhất. Nắm đấm tung ra như gió, khi sắp trúng Cừu Địch, Cừu Địch biến chiêu, nắm đấm trái đổi thành chưởng, đẩy cú đấm lên trên, thuận thế xoay người tiếp cận, khuỷu tay giật vào ngực sơ hở của Kỳ Liên Bảo.
Kỳ Liên Bảo trúng đòn hự một tiếng, hắn đấm hụt, cứ như chủ động va vào khuỷu tay Cừu Địch.
Cừu Địch thuận thế đạp chân, Kỳ Liên Bảo rụt chân lại, không ngờ Cừu Địch đoán trước, chân bước cung bộ đấm tới. Kỳ Liên Bảo đầu hất lên, bị đánh trúng cằm rồi, lui liền mấy bước, vung tay phạt ngang, Cừu Địch không có sơ hở để lợi dụng, lùi về thủ thế chờ đợi.
" Hắc Cầu, thằng nhãi, khá lắm! Đánh hắn đi!" Mã Khai Hoang cổ vũ, người nóng bừng bừng, nắm đấm siết chặt, con mẹ nó, thằng khốn này hoành hành không coi ai ra gì, không ngờ hôm nay gặp đối thủ:
Xem ra hơi khinh địch rồi, Kỳ Liên Bảo thua liền hai chiêu, nghiêng đầu nhổ nước bọt đi, hắn không hề có chút sợ hãi hay kích động nào, ngược lại ánh mắt phấn khích nhìn Cừu Địch, nhếch mép cười:" Hay lắm, nhiều năm rồi tao chưa gặp đối thủ, lần nữa!"
Một cú đấm cơ bản của Kỳ Liên Bảo tung ra, tựa hồ kéo theo kình phong, Cừu Địch tung ra đỡ kèm xung quyền, không ngờ đỡ một phát tay mình đau buốt. Nắm đấm đánh tới trước mặt Kỳ Liên Bảo, hắn ngả đầu húc tới, dùng trán đỡ quyền của Cừu Địch. Cừu Địch chớp mắt cảm thấy cơn đau buốt như đấm phải đá.
Cừu Địch thu thế, song câu hậu kích, Kỳ Liên Bảo đá chân, đè khuỷu Cừu Địch. Cừu Địch lùi lại, ý đồ kéo giãn khoảng cách để đá, thế nhưng nắm đấm như cái bát của Kỳ Liên Bảo đấm trúng mặt chân, cả cái chân tê đi, loạng choạng suýt ngã.
Tình thế chớp mắt thay đổi, Kỳ Liên Bảo từng bước ép tới, Cừu Địch lùi liên tục, liên tục biến chiêu, nhưng giống như kiến càng lay cây. Y liên tục đấm trúng ngực, vai đối phương, Kỳ Liên Bảo tựa hồ không có cảm giác gì, đáp trả bằng chiêu số tương tự, nhưng lần nào cũng khiến Cừu Địch đau thấu tim gan.
Mã Khai Hoang không reo hò được nữa rồi, đến lượt đám thủ hạ của Kỳ Liên Bảo phấn khích la hét.
Lùi ... Lùi ... Lùi ... Cừu Địch liên tục lùi mười mấy bước, tuy bị áp đảo nhưng vẫn chống đỡ hiệu quả. Kỳ Liên Bảo đánh mãi không hạ được, tựa hồ cực mình, quát lớn một tiếng, tiền liền hai bước, nhất bộ xung quyền đánh ngã Cừu Địch. Cừu Địch thuận thế lăn ra sau, người ngả ra sau dựa vào tường, vù một phát luồn qua cung bộ của Kỳ Liên Bảo. Kỳ Liên Bảo chỉ thấy gió lướt qua dưới háng, chẳng thấy người đâu, hắn thu thế không kịp, bị một chiêu đá ngược của Cừu Địch làm mất trọng tâm, tiến mấy bước đỡ lấy tường tránh va phải.
Cừu Địch thoát ra ngoài, hồn vía chưa về, đứng đó thở dốc.