Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 104 - Chương 104: Quyết Không Ngã Gục. (4)

Chương 104: Quyết không ngã gục. (4) Chương 104: Quyết không ngã gục. (4)

Kỳ Liên Bảo xoay người lại, chỉ mặt Cừu Địch mắng:" Mày đúng là làm mất mặt Quân thể quyền, có chiêu chui háng thế à?"

" Thắng được thì đều là chiêu tốt." Cừu Địch nói cứng chứ đã mồ hôi đầm đìa, một nửa là mệt, một nửa do bị con súc sinh hình người này làm khiếp sợ:

" Đừng nói thắng, mày còn chẳng có cơ hội bỏ chạy."

Kỳ Liên Bao giang rộng tay làm động tác giãn ngực, hai tay bóp lại, đốt xương kêu răng rắc. Cừu Địch chỉ thấy hơi lạnh chạy từ gót chân lên đầu, y đã giở hết thủ đoạn mới có thể trật vật cầm cự, vậy mà đối phương vẫn chưa tung hết sức. Y từng nghe cha mình nói, luyện Quân thể quyền tới một mức độ nào đó, nắm tay phát tiếng vang, tung đấm ra gió, tất cả đều đã thấy, mới hiểu nãy giờ đối phương chỉ thử y mà thôi.

Bây giờ mới là đánh thật, Kỳ Liên Bảo đuổi tới, căn bản không coi nắm đấm Cừu Địch tung ra ra gì, đấm thẳng lại, Cừu Địch đau đớn thu quyền. Vừa mới thu nắm đấm thì thấy một cú đá đã tới trước ngực, Cừu Địch chỉ kịp thu tay chắn đòn, vẫn cảm giác như bị xe hơi tông phải, bay ngược ra sau, ngã chổng vó.

Dù đau ngạt thở, Cửu Địch vẫn cắn răng bật người đứng lên, lửa giận bốc cao, sải bước tiến tới, vươn dài tay đấm, muốn đánh vào mặt đối phương, rồi mượn thế vật bẻ cổ.

Bị kẹp rồi ... Cừu Địch dùng lực, không ngờ Kỳ Liên Bảo chẳng hề nhúc nhích, mỉa mai thay đối phương kẹp cổ ngược lại, vật một phát lại khiến Cừu Địch văng mấy mét.

Lại bật dậy, lại nhào bổ tới, lần này Cừu Địch định dùng cứ đá ngược sở trường, có điều bị Kỳ Liên Bảo gồng tay đỡ lấy, hắn tung chân, đá Cừu Địch bay mấy mét.

Cừu Địch bật dậy, vậy mà không lùi còn tiến, chỉ có điều sức y đã suy giảm rồi, Kỳ Liên Bảo đợi Cửu Địch tới gần, một tay đỡ chiêu, tay kia vung lên tát.

Bốp!

Cái tát như trời giáng, Cừu Địch gục ngay lập tức.

" Đứng lên đi, nếu mày chỉ có thế đừng mạnh miệng."

Kỳ Liên Bảo không có chút lòng trắc ẩn nào, mỗi cú đấm đều hết sức, Cừu Địch ngã lăn đi, nhưng y vẫn bò dậy, dù người lảo đảo, hai mắt không rời đối thủ, chuẩn bị tiếp chiêu. Lúc này ngay cả Kỳ Liên Bảo cũng lấy làm lạ, thằng nhãi này dai hơn hắn nghĩ rất nhiều, nghĩ thì nghĩ thế, hắn không cho Cừu Địch lấy một chút cơ hội nào, đối phương còn chưa đứng vững hắn nhanh chóng áp sát, co chân lấy đá, bốp, Cừu Địch dù dùng cả hai tay chắn trước mặt cũng không ích gì, thêm một lần lăn xa mấy mét.

" Asaaaaa -" Cừu Địch hét như cơn điên, tay rách, mặt cũng đầy máu, xương cốt toàn thân rã rời, hai tay chống đất, nghiến răng lấy sức nhưng không bò dậy được nữa:

Mã Khai Hoang chạy tới cầu xin:" Đừng đánh nữa Liên Bảo, đánh nữa là chết người đấy ... dù có chuyện gì thì đánh thế cũng đủ rồi."

Mấy bác gái trong bếp đã ngân ngấn nước mắt, nghĩ tới từ lúc mấy thằng bé này tới bếp làm việc, lúc nào cũng cười nói vui vẻ, gặp ai cũng lễ phép chào chú chào thím, làm việc chăm chỉ, còn ngoan ngoãn lễ phép, tuy sợ Kỳ Liên Bảo, vẫn hô lên:" Dừng lại đi, Hắc Cầu, chịu thua đi ..."

" Bảo ca, tha cho nó đi, mấy thằng này ngốc lắm, toàn chạy quanh bếp cả ngày, không biết chuyện ngoài kia đâu."

" Liên Bảo, cậu nể mặt tôi, đừng đánh nữa được không."

" Tao rất thích mấy thằng cứng đầu, nhưng rõ ràng là mày chưa đủ cứng, còn muốn ra vẻ." Kỳ Liên Bảo đẩy Mã Khai Hoang ra, không thèm nhìn hắn, càng chẳng coi mấy người trong bếp ra gì, chùi máu trên miệng, đối thủ có thể khiến hắn mệt tới mồ hôi đầm dìa thế này cũng là hiếm có lắm rồi. Thấy Cừu Địch vẫn ý đồ đứng dậy, hắn ngạo nghễ nhìn từ trên xuống:" Trước khi trời tối xéo khỏi trấn Truân Binh cho tao, đừng có vờ vịt, mày không phải loại đi làm đầu bếp!"

" Phì, mày dọa ai chứ!" Cừu Địch nhổ phẹt một bãi nước bọt dính máu, đầu óc mơ hồ, cảnh tượng trước mắt nhòe đi:

" À, thế thì mày thử không đi xem." Kỳ Liên Bảo khinh bỉ bỏ lại một câu, phủi bụi trên người rồi nhặt lại áo bước ra khỏi cổng, đối thủ thế này không đáng để y ra tay:

Mấy thằng thủ hạ lúc này cũng đã khôi phục rồi, Kháng Đản chân bị thương, tập tễnh lết tới:" Mẹ mày, hôm nay tao phải giết mày!"

Chát! Vừa mới dứt lời thì Kháng Đản ăn một cái tát nổ đom đóm mắt, Kỳ Liên Bảo gằn giọng nói:" Mày không nghe tao nói à, để y đi!"

Thế này coi như là nể mặt lắm rồi, có điều mấy thằng thủ hạ cũng phục lắm, dù sao bọn họ hiểu rõ sự hung hãn của Kỳ Liên Bảo hơn ai hết, ở trấn Truân Binh này không ai chống nổi vài chiêu của hắn.

Đúng lúc này đằng xa có tiếng nháo nhào, hình như đang chửi bới gì đó, không lâu sau một đám bảy tám người kéo tới, trong đó có một người y phục tơi tả, tóc tai bù xù, thi thoảng còn bị đá vào đít, quát, đi nhanh lên.

Á, à, chính là tên gián điệp trí tuệ cao kia, hắn bị bắt rồi. Người khác không biết chứ làm sao Cừu Địch có thể không biết cho được, máy ghi hình giấu trong tòa nhà dang dở đã ghi được hình ảnh hắn lén lút lẻn vào. Vì tránh bứt dây động rừng, đám Cừu Địch mới chưa vạch trần hắn, ai ngờ hắn bị tóm rồi.

Vị họa sĩ này râu quai nón rất đẹp, vóc dáng cao ráo tráng kiện, lúc này hai mắt đầy sợ hãi, người run bần bật như cầy sấy. Một thằng chạy tới đưa cho Kỳ Liên Bảo một cái túi sách, Kỳ Liên Bảo mở ra xem, laptop, máy ảnh, di động.

" Bảo ca, thằng chó chết này định cho bọn em tiền, để bọn em tha cho hắn. Chính hắn đấy, trong này là ảnh toàn bộ trấn chúng ta, không sót chỗ nào, có cả ảnh của anh ... Mẹ nó, còn giả hỏa sĩ." Một thằng khoe công, sau đó cho tên họa sĩ một cái tát:

Muốn mua chuộc người của Kỳ Liên Bảo là chắc chắn không được, đám người đó tiền cứ nhận, người cứ đánh, cơ bản không biết khách khí là gì.

Kỳ Liên Bảo xem lướt qua, chụp rất đẹp, rất có nghề, không chỉ chụp khung cảnh, còn chụp người, thấy này không cần nghi ngờ gì, hắn vung tay tát bôm bốp liền mười mấy cái. Tên họa sĩ đầu lắc trái lắc phải liên hồi, mặt sưng lên thấy rõ, mồm đầy máu, hai mắt không mở ra được nữa.

" Mày nghe cho rõ đây, ai thuê mày tới trấn Truân Binh?"

Tên họa sĩ thê thảm lắm rồi, vậy mà khi đối diện với Kỳ Liên Bảo lại cười rất quỷ dị, thật ra khó nói hắn có cười không với cái mặt như vậy, nhưng lời của hắn thì đúng là quỷ dị:" Bảo ca, người ở đây đều gọi mày là thế chứ gì, mày không cần biết đâu ... Vì, vì mày xong đời rồi."

Kỳ Liên Bảo cau mày, cầm chứng minh thư bọn thủ hạ lục được lên xem, người này họ Lý, tên Kính Tùng, căn bản không có ấn tượng gì, quê quán là Bắc Kinh. Dựa vào cái gì mà hắn dám dọa mình?

" Này, còi cảnh sát phải không?" Đột nhiên một thằng thủ hạ tai thính kêu lên:

Cả đám liền giỏng tai lên nghe, đúng rồi, là xe cảnh sát đang tới gần, hơn nữa không phải chỉ có một. Kỳ Liên Bảo giật mình, nhiều lắm, hắn cũng nghe ra rồi, trong trấn chỉ có ba cái xe nát, một cái thường xuyên bảo dưỡng, không thể tạo ra tiếng còi cảnh sát vang động như thế này được.

Còi cảnh sát ngày một gần, một đoàn hơn hai mươi xe cảnh sát phóng như bay trên đường, phanh lại, cửa xe rầm rập mở ra, tức thì mặt đường khắp nơi là ánh đèn xanh đỏ, cảnh phục khắp nơi ...
Bình Luận (0)
Comment