Chương 105: Bố cục khắp nơi! (1)
Chương 105: Bố cục khắp nơi! (1)
Thời khắc ánh mặt trời chầm chậm nhô lên từ phương đông, sự rực rỡ và huy hoàng trong thời khắc đó, luôn được thi ca văn chương đem ví von với hi vọng và sinh mạng. Tựa hồ chỉ cần thấy, tất cả biến thành tươi đẹp tràn đầy mong đợi, bởi vì một ngày mới với vô hạn khả năng lại bắt đầu.
Đến khi thời khắc ánh tịch dương hạ xuống đường chân trời, mặc dù cũng mang tới sự huy hoàng và rực rỡ khác. Nhưng đó là sự huy hoàng định sẵn sẽ lụi tàn không thể tránh khỏi. Bóng đêm rồi nuốt chửng ánh sáng, lan đi rồi chùm mặt đất, bởi vậy thời khắc cuối cùng của sinh mạng cũng ví như ánh tịch dương này, phát ra hào quang cuối cùng, sau đó lặng lẽ biến mất.
Mặt trời mọc rồi lặn, cứ lặp lại tuần hoàn, giống như cuộc sống sau này sớm muộn cũng có ngày phải chết đi vậy, mà ở trong kiếp sống ngắn ngủi và hoang mang ấy, có nổi mấy người thực sự hiểu được mình đang làm gì?
Hoàng hôn lại buông xuống trấn Truân Binh rồi, đây thường là lúc trong trấn náo nhiệt nhất, nhưng hôm nay sự náo nhiệt đó lại quá mức khác thường.
" Đứng lại!"
" Đứng lại!"
Phía tây trấn, một đám cảnh sát trị an đuổi theo ba tên khốn kiếp vừa hành hung người ta đang bỏ chạy thục mạng. Ba tên đó chạy một đoạn, không ngờ lại có mấy cảnh sát chặn đường, chúng phải đổi hướng, cảnh sát cứ vậy lùa chúng như đuổi như đuổi gà đuổi vịt, dồn bọn chúng vào trong một con ngõ nhỏ, tỏ rõ ý định không bắt được quyết không tha.
" Con mẹ nó, bọn này điên rồi à, làm sao lại đuổi dữ như vậy?" Một thằng lưu manh thở hồng hộc chửi rủa, mọi khi có chuyện này chỉ vờ vịt đuổi một đoạn, đến ngã rẽ là đường ai nấy đi vậy, sao hôm nay đám cảnh sát đó dí người ta dữ thế, hắn muốn dừng lại hỏi mà không dám, nhìn đám đó mặt hầm hầm, biết nếu bị bắt không có kết quả tốt đẹp:
Trung tâm trấn, trong nhà khách phim trường, một đội cảnh sát trị an tóm cổ tên tráng hán đang lục phòng khách thuê trọ, viên cảnh sát đẩy tên đó vào tường quát:" Ai cho mày làm thế? Có biết vương pháp không?"
Không ngờ tên bị bắt bực mình quát trả trả:" Này hôm nay làm sao trở mặt thế, trước kia chúng ta là một mà."
Mất mặt quá rồi, người dẫn đội vội vàng chen ngang đẩy viên cảnh sát vừa lên tiếng sang bên, đối diện với khách thuê đang làm ầm ĩ, uy phong quát:" Áp giải toàn bộ lên xe."
" Này, người cùng nhà cả, làm cái gì vậy? Hôm qua còn uống rượu với nhau mà ... này."
Viên cảnh sát kéo thấp mũ xuống, như sợ người ta thấy mặt.
Tên tráng hán cao lớn râu ria vừa mới nói liền ăn một cước vào mông, cứ thế hồ đồ bị người ta đẩy vào xe cảnh sát, vào trong rồi vẫn còn chửi mắng luôn mồm:" Mẹ chúng mày, lũ cảnh sát chúng mày không có nghĩa khí gì cả, uống rượu xong liền không nhận huynh đệ nữa đấy hả?"
Khắp cả trấn đều xảy ra chuyện, người đi làm về không dám vào trấn, tụ tập ngời rìa, chỉ trỏ bàn tán. Cảnh sát mới xuất hiện trong thời gian ngắn đã trấn áp hết đám người đang gây loạn khắp thị trấn, người bị còn đưa lên xe lên tới hai mươi mấy rồi. Người theo sau xe cảnh sát báo án thì tới cả trắm, cái đám họa hại đó tuy đi tra kẻ chụp trộm, nhưng lấy trộm không ít, nhất là di động bị chúng tìm ra là đút túi, tiền thì quên đi, thứ đó chắc chắn không còn.
Sân sau nhà khách, Kỳ Liên Bảo chết đứng tại chỗ, nhất thời không biết phải làm thế nào, hoảng hốt nhìn quanh thấy đám thủ hạ bị truy đuổi mà chẳng thể cứu, muốn tìm bóng dáng xe của ông chủ, nhưng thứ mà hắn nhìn thấy chỉ có cảnh sát, cùng với đám huynh đệ không ngừng bị người ta còng tay giải đi.
Chưa bao giờ cảnh sát tới cái trấn này đông như thế, rõ ràng không phải là cảnh sát trong trấn, ít nhất không phải toàn bộ là cảnh sát trong trấn.
Hỏng rồi! Hắn cũng biết chuyện này không xong, rốt cuộc tệ tới mức nào, bản thân hắn không biết chuyện nghiêm trọng tới mức nào.
" Còng chúng lại!"
Đồn trưởng đồn cảnh sát trấn Truân Binh là Mã Chính Giai phất tay, mấy cảnh sát theo sau xông lên quát tháo trấn áp, bẻ tay đám Kháng Đản ấn vào tướng, còng lại. Khi có người xông tới chỗ Kỳ Liên Bảo, hắn vươn tay ra kẹp lấy vai viên cảnh sát trị an, người đó ra sức vùng vẫy quát tháo không thoát ra được:" Muốn chống lại người thi hành công vụ à, muốn chết phải không?"
Viên cảnh sát khác cầm sẵn còng trong tay, quát tháo Kỳ Liên Bảo không được phản kháng, Kỳ Liên Bảo chộp lấy cổ tay hắn. Thế là chớp mắt hai cảnh sát trị an trước kia xưng huynh gọi đệ với hắn đều bị khống chế, đau tới ối á liên hồi.
Kỳ Liên Bảo không dám tấn công cảnh sát, nhưng cũng không định đứng im chịu trói, muốn bắt hắn không dễ thế đâu.
" Liên Bảo, nể mặt chút, hôm nay có cả các đồng chí trên thành phố đấy, các cậu cũng đi quá giới hạn rồi, đánh nhau tới mức người cả nước đều biết." Đồn trưởng Mã tức giận, sau lưng còn có người của đại đội trị an thành phố đang nhìn kia kìa:
" Từ thành phố tới đây mất cả tiếng, các anh biết trước tôi đánh người đấy à?" Kỳ Liên Bảo nổi nóng:
" Chúng tôi tới đây là vì chuyện của tháng trước, cậu thì hay quá rồi, còn biểu diễn một màn đánh võ toàn trấn. Tôi biết cậu xuất thân quân ngũ, dăm ba dân cảnh không đối phó được với cậu. Vậy cậu tự chọn đi, hoặc là lên xe đi, hoặc là đánh gục hết toàn bộ cảnh sát ở đây rồi bỏ chạy." Đồn trưởng Mã ngậm một điếu thuốc, vừa châm lửa vừa nói, tránh nhìn vào mắt Kỳ Liên Bảo:
Đây rõ ràng là lời nói dối, tra chuyện xảy ra từ tháng trước thì có cần phái tới nhiều cảnh sát như thế không? Kỳ Liên Bảo thở dài, hắn biết chuyện ngày hôm nay không cách nào êm xuôi được, buông tay ra, hai cảnh sát liền thoát thân, nhưng không dám tới còng hắn nữa.
" Tôi tự đi." Kỳ Liên Bảo rất thức thời, ít nhất không ngu như mấy thằng thủ hạ ở giữa chỗ công khai, làm ầm lên mình có quan hệ tư nhân không tệ với cảnh sát. Hắn như con gà trống bại trận, cúi đầu đi về phía xe cảnh sát, mà mấy vị cảnh sát cũng cứ như nghênh đón một nhân vật lớn, có người mở cửa xe, có người mời hắn lên.
" Lát nữa người bị cướp, bị đánh đều tới đồn công an lấy lời khai, xét thấy gần đây trấn Truân Binh không ngừng xảy ra sự việc phạm pháp, cục công an chúng tôi đã chuyên môn ra công văn yêu cầu chỉnh đốn trị an xã hội với phim trường Đại tây bắc. Đối với đám ngựa hại bầy này trong trấn, cảnh sát nhất định cho mọi người một câu trả lời hợp lý ... Tiểu Lưu, mau đưa vị này tới trạm xá."
Đồn trưởng Mã lớn tiếng nói với quần chúng xung quanh, sau đó để lại hai dân cảnh, đỡ họa sĩ Lý Kính Tùng bị đánh mặt mày sưng vù, mồm đầy máu đưa lên xe cảnh sát.