Chương 106: Bố cục khắp nơi! (2)
Chương 106: Bố cục khắp nơi! (2)
Chớp mắt một cái xe cảnh sát hù còi inh ỏi mà đi, chỉ còn lại mặt trời yếu ớt ngày tàn chiếu lên cái sân trống, hai con chó chăn cừu bị xích ở cuối sân giờ mới chạy ra sủa liên hồi, mắt nhìn vào chàng thanh niên ở cuối sân, thi thoảng kêu ư ư, người mà đám cảnh sát xông vào bắt người xong rồi đi, chẳng thèm quan tâm tới sống chết thế nào.
Hiển nhiên mấy vị cảnh sát đó đến đây chẳng vì trừng trị kẻ ác, cứu giúp người dân như tuyên dương.
Cừu Địch nhìn thấy hết, y cũng chẳng thèm kêu cứu, thực tế thì muốn kêu cũng chẳng được, thần trí của y không tỉnh táo, nãy giờ đứng lên được đều nhờ bản tính ương ngạnh không khuất phục chống đỡ, đầu óc không kiểm soát thân thể lâu rồi.
" Mau mau ... Đại Cá, mày lại đây, đỡ Hắc Cầu lên nào!" Mã Khai Hoang ục ịch chạy tới chỗ Cừu Địch rồi hô hào người tới giúp, hai người đỡ y lên, lúc này y toàn thân bụi đất máu me, đầu ù ù, tứ chi như không mọc trên người mình vậy, chẳng có tí phản ứng nào, hai mắt đỡ đẫn nhìn phía trước:
" Đưa cậu ấy lên xe, đặt lên đây." Ông chú A Bố Nại đẩy xe hai bánh thi thoảng dùng chở thịt lợn, gạo chia cho nơi khác, gương mặt đầy lo lắng:" Còn ngẩn ra đấy làm gì, đặt lên nào, một người ngồi đỡ đầu cậu ta, này mấy đứa kia khỏe mạnh đẩy xe đi, đưa tới trạm xá."
Hai người đỡ Cừu Địch lên, Đại Cá chính là Đinh Đại Sơn từng tra hỏi đám Cừu Địch vụ Xuân Dược, ôm đầu y trong lòng. Toàn thân Cừu Địch không biết trúng bao nhiêu đòn, đau đớn qua đi, bụng khó chịu, vừa mới ra cửa, y liền nôn, nô mãi, nôn cả cơm từ đêm qua, nôn ra cả máu làm mấy bác gái sợ lắm, vừa khóc vừa chửi thằng súc sinh Kỳ Liên Bảo.
Xe đẩy tới trước trạm xá thì nơi hết sức lộn xộn, người ra người vào không dứt, tiếng chửi bới kêu gào liên miên mất tuyệt.
" Kia kìa, đó là chú A Bố Nại, là họ đấy."
A Bố Nại vừa mới đỡ Cừu Địch rời khỏi xe thì nghe thấy có người nhắc tới tên mình, quay đầu lại thấy một tên to xác với với hai cô gái xinh xắn chạy tới.
Hai cô gái chạy tới gần, nhìn thấy thanh niên bị đánh như con búp bê rách, toàn thân máu me. Cô gái nhỏ hơn chạy tới, đặt tay lên má y, chính là Quản Thiên Kiều. Cô biết Cừu Địch vẫn còn ở bếp ăn nhà khách thì bỏ lại Cảnh Bảo Lỗi, Bao Tiểu Tam đã thành phế vật nhờ Hồng Diễm và Nhục Đôn chạy đi cứu viện, chạy tới nơi mới biết Cừu Địch được đưa tới trạm xá rồi, vội vàng đuổi tới trạm xá, không ngờ y bị đánh thảm tới mức này, nước mắt trào ra, nhưng không khóc, mà mau chóng chạy sang bên kia đỡ y đưa vào trạm xá.
Hồng Diễm hai tay ôm miệng:" Rốt cuộc là có chuyện gì, ai lại đánh cậu ấy tới mức này?"
Đinh Đại Sơn mắng:" Chính là thằng chó Kỳ Liên Bảo, chẳng biết vì sao, chúng cứ thế xông vào bếp đánh người ..."
Lỗ tai Cừu Địch chỉ nghe được một chuỗi tiếng ong ong, toàn thân vô lực, hai mắt sưng húp, lờ mờ nhận ra được Quản Thiên Kiều, thều thào nói:" Cô không sao ..."
Nói tới đó y hôn mê, ý thức cuối cùng là y ngã xuống, đè lên người Quản Thiên Kiều ...
Mã Khai Hoang tới giờ cũng không biết có chuyện gì, vì sao Kỳ Liên Bảo lại đánh Hắc Cầu, vì sao Kỳ Liên Bảo lại bị bắt? Hắn vội gọi điện cho Tông Bằng Trình, người trong trấn không biết chứ hắn biết, mấy năm trước Tông Bằng Trình chẳng qua chỉ là một tên thầu công trình nhỏ xíu, nếu không có đám Kỳ Liên Bảo giúp tranh giành chuyện làm ăn thì lấy đâu ra cuộc sống thư thái bây giờ?
" Bằng Trình, có chuyện gì thế? Vì sao cảnh sát bắt Liên Bảo? Chỗ cậu có sao không?"
" Làm cho tốt việc của anh đi, đừng quản chuyện không liên quan, không sao hết." Vẫn như mọi khi, Tông Bằng Trình chẳng ưa gì ông anh vợ nên chẳng có tí tôn trọng nào, mắng một câu rồi cúp máy:
Mã Khai Hoang đứng ngây ra hồi lâu, mắt nhìn đám đông đưa Cừu Địch đi chữa trị, chợt phát hiện đám người trong bếp không làm việc đứng đó bàn tán, quát:
" Nhìn cái gì mà nhìn, mau đi làm con mẹ nó việc đi, buổi tối không cần ăn nữa à ... Nhìn đám vô dụng các ngươi đi, mấy chục người, con mẹ nó sợ một mình Kỳ Liên Bảo, xông lên nhổ mỗi người một bãi nước bọt là hắn chết chìm rồi, Hắc Cầu có tới mức bị đánh tới mức đó không? Đừng giả vờ thương xót ... Làm việc đi!"
Thực ra Mã Khai Hoang cũng chẳng ưa gì cái thói ngang ngược của Kỳ Liên Bảo, nhưng khi Kỳ Liên Bảo bị bắt đi, hắn lại có chút cảm giác một con ngựa đau, cả tàu bỏ cỏ.
Chuyến hành động bất ngờ này là do cục công an thành phố trực tiếp chỉ huy, phái tới hẳn một đại đội trị an, bắt những kẻ gây chuyện, nhốt vào trong xe tù. Đồn trưởng trưởng Mã nhiều lần giao thiệp với người từ thành phố, người trên cục, đều vô hiệu, trơ mắt nhìn đại đội cảnh sát lên đường.
" Sắp loạn rồi."
Đồn trưởng Mã đứng ở cổng đồn công an lẩm bẩm, mồm lẩm bẩm, cái tiểu trấn tái ngoại này vì xây dựng phim trường cho nên luôn là ẩn họa trị an, nào là đoàn làm phim tới từ bốn phương, nào là đám phóng viên giải trí xuất thân đủ kiểu, còn đám lưu manh thổ phỉ bám theo tiền, những người đó chẳng coi cảnh sát, pháp luật ra gì, nhưng không ai dám xem thường sự tồn tại của Kỳ Liên Bảo.
Phương thức nói chuyện của bọn họ là nắm đấm, phải thừa nhận, ở cái nơi kiến thức pháp chế tinh thần văn minh ít ỏi này, loại quy tắc đó rất hữu hiệu. Trừ đám người Kỳ Liên Bảo ra, không ai dám làm bừa ở trấn Truân Binh.
Giờ đám Kỳ Liên Bảo bị bắt sạch rồi, đồn trưởng Mã xoay người lại nhìn đám đông tam giáo cửu lưu tụ tập trong đồn, đã có người đập bàn đập ghế chửi nhau với cảnh sát.
" Này, các người làm ăn kiểu gì thế hả? Bọn chúng cướp của tôi không chỉ một lần rồi!"
" Nói chuyện kiểu gì à, tôi nói chuyện kiểu đó đấy, tôi tố cáo đám cảnh sát các người bao che tội phạm, cùng một ruộc với đám Xã hội đen."
" Máy quay với di động của tôi làm sao đây? Thứ nào cũng cả vạn đồng, bằng cả năm tiền lương của anh đấy, biết không hả?"
" Tôi mất 9000 tiền mặt, các anh nói phải làm sao đây hả, các anh bắt bọn chúng đi rồi, tiền phải trả lại cho chúng tôi chứ? Định đút túi đấy à, tôi nói cho các anh biết, không xong với tôi đâu ... Tôi nằm lại đây, tôi đưa lên mạng cho cả nước biết."
" ..."
Loạn hết cả lên rồi, đám người này khi bị đánh thì không dám phản kháng, nhưng không có nghĩa bọn họ hiền lành nhút nhát gì, bây giờ đem hết lửa giận trút vào cảnh sát. Đồn trưởng Mã biết chẳng làm gì được, đi lên lầu vào phòng riêng, khóa cửa lại, tự nhốt mình bên trong.