Chương 107: Bố cục khắp nơi! (3)
Chương 107: Bố cục khắp nơi! (3)
Đội xe áp giải đi rất nhanh, Kỳ Liên Bảo lên xe đã bị còng lại, cảnh sát đề phòng hắn rất nghiêm, hai người ngồi hai bên, tay cầm sẵn dùi cui điện, cứ như chỉ đợi cơ hội dí hắn một phát. Kỳ Liên Bảo cười khinh bỉ, nhắm mắt dưỡng thần không nói không rằng.
Về thành phố vẻn vẹn chỉ mất một tiếng rưỡi, hắn bị nhốt trong phòng riêng của tổng đội trị an, chẳng ai tra hỏi thẩm vấn gì hết, cứ thế nhốt hắn trong căn phòng tối om om. Kỳ Liên Bảo biết đám người này sẽ hăm dọa đám thủ hạ của hắn sau đó có được chứng cứ xác thực rồi mới lôi hắn ra, tới khi đó có miệng chẳng cãi được.
Kỳ Liên Bảo ngồi trong phòng, suy trước nghĩ sau, nhưng với đầu óc của hắn thì chuyện này sao lại xảy ra, hắn nghĩ không thấu. Hắn đột nhiên nhớ tới cái thằng nhãi đen đen kia, lòng hơi hối hận, sớm biết kết quả thế này, hắn sẽ không mạnh tay như thế. Thậm chí hắn thích thằng nhãi đó, quật cường, dũng mãnh, lại còn luyện quân thể quyền rất tốt, bị đả kích nặng như thế, chẳng biết sau này có sinh ra ám ảnh tâm lý không?
Thằng nhãi đó tên là gì ấy nhỉ? Kỳ Liên Bảo cố nhớ cũng chỉ nhớ ra người ta gọi y là Hắc Cầu.
Mẹ nó, thằng nhãi như vậy mà lại đi làm việc cho thứ cạn bã như Mã Béo, thật không đáng chút nào.
Sầm, cửa sắt bật mở, có người đi vào, là một tên cảnh sát, theo sau có một người nữa, Kỳ Liên Bảo nhắm mắt cũng nghe ra tiếng bước chân của ông chủ.
" Nhanh một chút, cục công an thành phố đang theo dõi vụ này gắt lắm." Viên cảnh sát nhỏ giọng dặn dò:
Tông Bằng Trình cám ơn một câu, đứng bên ngoài cửa sắt nhìn Kỳ Liên Bảo bị giam trong phòng tối, hắn đưa thuốc lá tới. Kỳ Liên Bảo nhận lấy, hắn là người không thích nói chuyện, giống như trước kia, chỉ hỏi đúng một câu:" Khi nào thì ra ngoài được?"
" Khả năng sẽ phiền toái một chút, lần này cậu đi quá giới hạn rồi, mấy tên phóng viên giải trí kia đã đưa tin lên mạng, chuyện này đã tung hê khắp nơi, ai cũng nói phim trường có Xã hội đen." Tông Bằng Trình khó xử nói:
Kỳ Liên Bảo cười khẩy, nếu luận tới đen, chưa tới lượt thằng lưu manh nhỏ bé nhận ít tiền đánh người như hắn được gọi là đen.
" Cứ yên tâm ở đây vài ngày, tôi sẽ nghĩ cách, cậu cũng quá bất cẩn rồi, làm sao đánh người giữa đường để người ta chụp được ảnh như thế." Tông Bằng Trình tỏ vẻ bất lực, còn trách móc:
Kỳ Liên Bảo rít từng hơi thuốc lớn, nhớ tới thằng họa sĩ lai lịch không rõ, muốn dùng tiền mua chuộc người của hắn, rồi bỗng dưng gọi hắn là Bảo ca, nói với hắn là mày xong đời rồi. Hắn đang sĩ nghĩ xem có nên nói chuyện này với ông chủ không, ngẩng đầu lên thấy vẻ mặt lạnh nhạt của Tông Bằng Trình, hắn tự hiểu ra mình xong đời thật rồi, bị vứt bỏ rồi, chỉ nói thêm một câu:" Tôi tự gánh!"
" Yên tâm, khi cậu ra tôi sẽ cho cậu một khoản tiền, không để cậu phải thiệt thòi đâu." Tông Bằng Trình nói, đối với loại người giang hồ như thế, luôn khá tin vào chữ tín của đối phương, cho dù hắn là một tên gian thương:
" Cám ơn!" Kỳ Liên Bảo cúi đầu xuống, chủ động kết thúc cuộc trò chuyện này:
Tông Bằng Trình như muốn nói gì đó cuối cùng lại thôi, bước chân nhẹ nhàng rời đi, cánh cửa sắt lại đóng đánh sầm, tất cả chìm vào trong bóng tối.
Đỗ dưới cột đèn cao áp là chiếc Lexus trắng rất bắt mắt, Kim Ngạn Quốc ngồi ở ghế lái, đợi Tông Bằng Trình lên xe một cái liền hỏi thẳng:" Thế nào rồi?"
" Tôi hơi xót, thằng này được tôi đích thân lựa chọn ở Bắc Ninh, luôn làm việc rất đắc lực. Khi đó không biết hắn chọc vào ai, bị người ta truy sát chém mấy phát vào lưng, vết thương đã hóa mủ rồi mà vẫn còn tới công trường dập đầu xin tôi cho một công việc kiếm miếng ăn ... Tôi nhìn một cái biết ngay hắn là loại dám chơi, cho hắn vài trăm đồng trị thương, vì chuyện đó hắn không ít lần liều mạng vì tôi." Tông Bằng Trình thực sự tiếc, thời buổi này tìm đâu ra người như thế:
Kim Ngạn Quốc không nói gì cả, lấy điện thoại đưa tới. Tông Bằng Trình vừa xem một cái lại tức muốn hộc máu, chuyện vừa mới xảy ra vài tiếng thôi đã xuất hiện khắp nơi trên mạng rồi. Tiêu đề nào là ( Tình trạng đáng lo ngại ở phim trường Đại tây bắc, rất nhiều du khách bị thương) , ( Ác đồ ngang nhiên cướp đoạt tài sản của du khách giữa ban ngày), không chỉ có bài viết tường thuật, thậm chí có cả hình ảnh, video với tiếng chửi bới la hét khóc lóc, làm người ta không tưởng tượng nổi có chuyện như thế ở xã hội văn minh.
Phía dưới người chửi ác đồ thì ít, người chửi bới cảnh sát, chửi bới chính quyền địa phương thì nhiều.
Tất nhiên áp lực chính quyền sẽ đổ xuống áp lực đám người như Tông Bằng Trình, hắn tức tối:" Không phải Hoa Hâm giở trò chứ?"
Kim Quốc Hải nghe thôi đã muốn chửi vào mặt Tông Bằng Trình, cố nén giận nói:" Sao có chuyện đó được, anh đã nhìn thấy ai tự bôi tro chát trấu lên mặt chưa? Anh, anh, tôi nói anh thế nào đây, anh còn mắng chửi Kỳ Liên Bảo, cái thời buổi này kỹ thuật thông tin phát triển. Trước kia nơi quỷ quái của anh thông tin bế tắc, còn làm bừa được, giờ du khách toàn quốc tới đó, internet lại phủ sóng cả trấn rồi, đừng nói đánh người, chửi người ta trên phố cũng bị ghi lại ..."
" Tôi vẫn nói câu đó, anh phải quản lý theo quy phạm, phải phát triển theo hướng công ty hiện đại, bỏ cái tác phong xử lý mọi chuyện theo tác phong thổ phỉ đi."
Giọng điệu đó làm Tông Bằng Trình thấy khó chịu:" Nhưng ..."
" Không phải anh ngốc thật đấy chứ, cơm nước do anh vợ anh quản lý, nhà khách do em vợ anh trông coi, bây giờ không cần biết trước kia có gì không ổn, có gì sai, người gánh tội đều có sẵn rồi, dù có lên trời mà nói thì đây cũng là hành vi cá nhân của Kỳ Liên Bảo. Chẳng lẽ doanh nhân hợp pháp như anh lại muốn người ta gán mác có liên quan với một thằng Xã hội đen? Rồi bất cẩn một chút bị người ta đào bới chuyện quá khứ ra à?" Kim Ngạn Quốc tức tối, hối hận vì dính vào thứ ngu xuẩn này:
Tông Bằng Trình bị mắng cho tỉnh người, xua tay:" Thôi bỏ đi, không nhắc tới chuyện này nữa ... Chuyện làm ăn bây giờ anh quan tâm nhiều hơn chút, ngàn vạn lần đừng để phim trường bị ảnh hưởng, mấy nghìn người dựa vào đó kiếm cơm đấy."
" Tất nhiên rồi, đại cục làm trọng mà, dù ở thành phố Bắc Ninh này, anh cũng là doanh nhân thành công có hạng rồi, chẳng lẽ không nhìn thấu chuyện đó."
Kim Ngạn Quốc nổ máy khởi động xe, lái vào thành phố đã lên đèn rực rỡ.